Vô Thường

Chương 962: Chế tạo ám khí



Sự thật đúng như Đường Phong đoán từ trước, hai đoạn Tàng Phong kiếm lại lập lại trạng thái này, bởi vì chúng không tìm thấy điểm liên hệ của nhau, khi phát hiện ra đối phương, chỉ dựa vào băng giá mà liên kết, nhưng là chỉ dính với nhau một chút. Chỉ cần một hồi chấn động mạnh cũng làm chúng tách ra.

Âu Dương Vũ khẩn trương muốn chết, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống đất. Tàng Phong kiếm là Thần binh tổ truyền của nhà hắn, đến thế hệ của hắn thì bị gãy, điều này thật xấu hổ với tổ tiên. Sau khi Tàng Phong kiếm bị gãy, Âu Dương Vũ không đụng vào thanh kiếm nào nữa, không phải không thể, mà là không muốn, thực lực của hắn đều ký thác vào kiếm kỹ cao thâm, không có trường kiếm, chiến lực Âu Dương Vũ có thể phát huy ra, tuy không được sáu phần lúc đỉnh phong.

Âu Dương Vũ khẩn trương, Đường Phong còn khẩn trương hơn hắn.

Tàng Phong kiếm đã bị mình chặt đứt, tuy lúc đó là bất đắc dĩ, nhưng cũng bị hủy trên tay của mình. Nếu là vũ khí khác, gãy thì gãy, nhưng Tàng Phong chính là Thần binh. Chính là vì điểm này, Đường Phong mới áy náy. Thời điểm Âu Dương Vũ nói nước hàn đàm có thể tu bổ Tàng Phong, Đường Phong lập tức động tâm.

Hiện tại nước hàn đàm đã tìm được, Hắc Phượng đã ở bên cạnh sẵn sàng nhận việc, nhưng có thể tu bổ Tàng Phong hay không, chính là cửa ải trước mắt này.

Những người khác đang tu luyện, Đường Phong và Âu Dương Vũ thì nhìn chằm chằm vào biến hóa của Tàng Phong trong hàn đàm, tâm tình phập phồng bất định, thần sắc trên mặt khi thì kinh hỉ, khi thì uể oải, khi thì bàng hoàng, khi thì thất bại, rất đặc sắc.

Tàng Phong kiếm lại kết nối với nhau một lần nữa, nhưng mỗi lần đều thất bại, chỉ cần có chấn động, hai đoạn kiếm gãy sẽ tách ra.

Đến cuối cùng Đường Phong không dám nhìn tiếp nữa, từ kinh hỉ rồi lại buồn phiền, đây chẳng khác gì là một loại tra tấn, chỉ có Âu Dương Vũ, từ đầu đến cuối không nháy mắt một cái. Bởi vì hắn là chủ nhân, Tàng Phong vĩnh viễn là Tàng Phong, dù nó có gãy, cũng không thanh kiếm nào có thể thay thế nó được.

Người sử dụng kiếm, tinh thông kiếm đạo, người kiếm tương liên, chính là như thế, bọn họ mới xem bội kiếm của mình còn quan trọng hơn cả tánh mạnh.

Thời gian trôi qua, ba ngày đã qua đi, Đường Phong cảm thấy ba ngày này còn dài hơn cả ba năm. Ba ngày qua đi, Tàng Phong kiếm kết nối vô số lần, đứt gãy vô số lần, Đường Phong sớm đã chết lặng.

Trái với Âu Dương Vũ, gương mặt vốn tuấn lãng suất khí, giờ phút này rất khó nhìn, râu ria mọc đầy, thần sắc tiều tụy, vòng mắt thâm quầng, giống như người đang chạy nạn và người bị tra tấn, gió nhẹ thổi qua, thân ảnh tiêu điều, còn chút phong phạm cao thủ này đâu?

Trong cặp mắt kia, lộ ra tín niệm kiên định đến mức Đường Phong bội phục.

- Sẽ thành công, nhất định sẽ thành công!

Trong miệng Âu Dương Vũ lẩm bẩm, hắn đang tự an ủi mình, không bằng nói là hắn đang tự thôi miên chính mình.

Đường Phong không nhìn nữa, hắn đã nhìn ba ngày, Tàng Phong kiếm không có một chút dấu vết của việc được tu bổ lại, mỗi lần hai đoạn kiếm liền lại, thân kiếm chấn động sẽ tách ra.

Đối với một người mang đầy lòng hi vọng, Đường Phong không dám đả kích tâm của hắn. Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, vứt bỏ Âu Dương Vũ ở đó, hắn chạy đi tìm Mạc Lưu Tô.

Lưu Tô sư tỷ đang ở trong dược điền của Dược Thần Tông, đang cùng Thi Thi đào tạo dược liệu.

Hiện giờ Thi Thi đang theo Mạc Lưu Tô học tập luyện dược, Đường Phong không về suốt hai năm, Thi Thi có tiến bộ cực lớn, hôm nay đã có thể đảm đương một phía, thực lực của nàng giống như Mạc Lưu Tô, không cao, nhưng cương tâm rất thích hợp luyện dược, trong hai năm qua Lưu Tô sư tỷ tìm không ít thiên tài đại bảo tăng cường cương tâm cho nàng phục dụng, Thi Thi luyện dược càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Chính vì tầng quan hệ này, Thi Thi có quan hệ tốt nhất với Lưu Tô sư tỷ.

Sau khi Đường Phong đi tới, hai người đang đội trên đầu một cái khăn lụa, bao bọc mái tóc dài lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, dốc lòng chăm sóc dược liệu, cảnh tượng này đẹp đến cực điểm.

Đường Phong đi qua chào các nàng một tiếng.

Lưu Tô sư tỷ ngẩn đầu lên, lau lau mồ hôi trên trán, cười một tiếng nói:

- Sư đệ, ngươi tới đây làm gì?

Thi Thi cũng gật đầu với Đường Phong.

- Cho ngươi một thứ tốt.

Đường Phong cầm tay Mạc Lưu Tô, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, kín đáo đưa cho nàng một cái lọ.

Lưu Tô sư tỷ xấu hổ một chút, nháy mắt với Đường Phong, ý bảo Thi Thi ở bên cạnh, không được làm càn. Đường Phong làm như không thấy, cầm tay sư tỷ thật chặt.

- Nhìn xem bên trong là cái gì.

Đường Phong vuốt vuốt lòng bàn tay của Mạc Lưu Tô.

- YAA.A.A.., Huyết Tủy Ngọc Bình?

Tuy thực lực Mạc Lưu Tô không cao, nhưng đối với đan đạo, kiến thức không ai sánh nổi, vừa liếc đã nhận ra cái chai này rất bất phàm.

- Cái bình này không quan trọng, quan trọng là thứ nằm trong bình.

Lưu Tô sư tỷ không có đỏ mặt, nàng si mê luyện dược, nghe ngữ khí của Đường Phong cũng có thể đoán ra, biết trong đồ vật được đựng trong Huyết Tủy Ngọc Bình đều không phải là thứ tầm thường, nàng rất có hứng thú với thiên tài địa bảo, cho nên quên mất ngượng ngùng.

Nhẹ nhàng mở miệng bình ra, nhìn vào trong, thần sắc Mạc Lưu Tô trở nên kinh ngạc.

- Cái này là...

Lưu Tô sư tỷ kinh hỉ nhìn Đường Phong, bởi vì dù là nàng, cũng không dám khẳng định thứ bên trong có phải là thứ mà mình đoán hay không.

- Đoán đi, đoán đúng có thưởng.

Đường Phong nhìn Mạc Lưu Tô không chớp mắt.

Thần sắc Mạc Lưu Tô nghiêm nghị, nhìn thứ chứa trong Huyết Thủy Ngọc Bình, lúc này mới mở miệng nói:

- Đây là máu linh thú, huyết dịch quay cuồng nóng chảy như dung nham, chắc chắn là do nhiệt độ rất cao, sức nóng tụ mà không tán, nói rõ không phải là máu linh thú bình thường, chỉ có những linh thú Hỏa hệ có huyết mạch cực cao mới có được, trong máu này có sinh cơ nồng đậm, trong thiên hạ, linh thú có máu huyết này, chỉ có một loại, sư đệ, chẳng lẽ đầy là... Hỏa Phượng Chi Huyết?

Đường Phong bội phục muốn chết, khó trách người ta nói chuyên tâm vào một việc gì đó thì tạo nghệ rất cao, tuy thực lực của sư tỷ không cao, nhưng trình độ luyện dược và lý giải nó đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, lọ Hỏa Phượng Chi Huyết này, dù đặt trước mặt bọn người Tiếu thúc, chỉ sợ bọn họ cũng không nhận ra.

Nhưng hai mắt của Lưu Tô sư tỷ, vừa nhìn đã đoán ra, không thể không nói kiến thức cơ bản rất vững chắc.

Trước kia Lưu Tô sư tỷ chưa bao giờ nhìn thấy Hỏa Phượng Chi Huyết a.

- Đoán đúng rồi, đêm nay sư đệ đến phòng của ngươi để trao thưởng cho sư tỷ.

Đường Phong nói rất trang nghiêm.

Mạc Lưu Tô nghe nói vậy, sợ tới mức hoa dung thất sắc, cuống quít khoát tay nói:

- Không cần không cần!

Một đêm ba ngày trước hắn chinh phạt nàng làm nàng vẫn còn nhớ rõ, nếu không phải Mạc Lưu Tô có cương tâm hộ thể, sáng ngày thứ hai đã không còn sức xuống giường nổi. Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, sao dám tiếp nhận chứ? Huống chi, đêm hôm đó có Bạch Tiểu Lại và Phi Tiểu Nhã trợ trận, hôm nay các nàng đều đang tu luyện, chỉ còn lại một mình nàng, Mạc Lưu Tô nói cái gì cũng không dám ứng chiến.

Ngượng ngùng qua đi chính là hưng phấn thay thế, Lưu Tô sư tỷ kéo Thi Thi lại, nói:

- Muội muội, có thứ này, chúng ta có thể luyện chế Bất Tử Kim Đan!

- Chúc mừng tỷ tỷ.

Thi Thi liếc Đường Phong, nàng biết Đường Phong lấy Hỏa Phượng Chi Huyết từ đâu, dù sao người biết rõ thân phận chân thật của Hỏa Phượng, chỉ có nàng và Đường Phong thôi.

Mạc Lưu Tô đếm vài loại dược liệu trên đầu ngón tay:

- Tâm Hoa Thảo, Chu Xà Quả, Thiên Luyện Ngọc Tủy, Phong Tiền Lộ... Dược liệu luyện chế Bất Tử Kim Đan, ở trong dược viên đều có, hơn nữa còn là linh dược ngàn năm, luyện chế ra Bất Tử Kim Đan, hiệu quả sẽ không kém.

Đường Phong thấy thần sắc Mạc Lưu Tô chuyên chú, cũng không đi đùa giỡn nàng, chỉ dặn dò nàng đừng dùng hết Hỏa Phượng Chi Huyết, sau đó rời khỏi dược viên.

Hỏa Phượng Chi Huyết chỉ có bốn giọt, trong đó có hai giọt là Đường Phong muốn giữ lại cải tạo thân thể cho Linh Khiếp Nhan, hai giọt còn lại dùng để luyện chế Bất Tử Kim Đan.

Bọn người Lại tỷ đang tu luyện, Đường Phong trở về sân của mình, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra thi thể của Tam Nhãn Băng Thiềm, sau đó lấy một Thiên binh ra mổ bụng nó, cắt lấy cái đầu lưỡi đầy co giãn, rút gân lột xương.

Tam Nhãn Băng Thiềm là linh thú có thực lực cường đại, tu luyện dưới đáy hàn đàm vô số năm, nếu không phải Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, chỉ sợ tác chiến dưới hàn đàm, dù hắn là Linh giai trung phẩm cũng không phải là đối thủ của nó.

Tràng diện máu chảy đầm đìa, Linh Khiếp Nhan nhịn không được, hỏi:

- Phong ca ca, ngươi đang làm cái gì vậy?

- Làm Tố Đông Tây.

- Là làm cái gì?

- Làm ám khí, hơn nữa là ám khí mà Linh giai cao thủ không cẩn thận sẽ chịu thiệt!

Đường Phong vùi đầu khổ vào làm, trong chốc lát liền đem cơ thể Tam Nhãn Băng Thiềm tách ra, tổng cộng lây được mười sáu sợi gân, một cái sợi gân đều dài ngắn hơn một trượng, co dãn mười phần, Đường Phong thử vận cương khí vào trong Thiên binh chém một cái, nhưng không thể lưu lại một chút dấu vết nào trên sợi gân.

Sức bật của Tam Nhãn Băng Thiềm rất cường đại, chính vì thế mà gân của nó cũng rất bền chắc, ngay cả đầu lưỡi cũng là bảo vật hiếm có, nếu dùng để chế tác dây cung, nhất định sẽ làm được một cây cung tốt.

Nhưng Đường Phong không định làm cung, hắn muốn chế tạo ám khí.

Vào sáu bảy năm trước, thay Thiên Tú tông chế tác trường tiên (roi), Đường Phong vẫn chưa làm ra thanh ám khí. Một là vì chế tác rất phức tạp, thứ hai là ám khí lợi dụng cơ quan bắn ra, lực uy hiếp không lớn, khi thực lực của hắn tăng lên thì không còn tác dụng nữa, ba là tài liệu khó tìm.

Nhưng hiện tại, có được gân và đầu lưỡi của Tam Nhãn Băng Thiềm, đã có thể chế tạo ra ám khí rất tốt. Nếu phối hợp với kim châm, dù là cao thủ Linh giai, cũng không thể chống đỡ.

Đường Phong không cần ám khí hộ thân, bởi vì thực lực bản thân đã đủ để ứng phó. Đám người Thiên Tú đa số không cần, nhưng Mạc Lưu Tô cần, Thi Thi cũng cần.

Thực lực hai người bọn họ quá thấp, gặp phải địch nhân cường đại là không có sức phản kháng, loạn thế buông xuống, Đường Phong không có khả năng lúc nào cũng thủ hộ các nàng được, cho nên phải dùng phương thức mưu lợi này, làm cho các nàng gia tăng một chút lực lượng để tự vệ.

Tĩnh như xử nữ, động thì như gió, thân thể bước đi nhẹ nhàng, Danh trấn Đường Môn, chính là Khổng Tước Phán U Minh!

Đường Phong muốn chế tác, chính là ám khí bài danh thứ hai trong ám khí phổ, vô số người trong giang hồ vừa nghe thấy đã sợ mất mật, chính là Khổng Tước Linh danh trấn Đường Môn.

Cái đẹp của ám khí chính là giết chóc, khi bắn ra tuyệt đẹp, giống như khổng tước xòe đuôi, lúc mắt người nhìn thấy vẻ đẹp của nó, cũng là lúc hồn về địa phủ.

Chế tác Khổng Tước Linh rất phức tạp, yêu cầu tay nghề người chế tác cực cao, hơn nữa tài liệu không thể qua loa, ở thế giới trước, dù không ít người trong Đường Môn biết cách chế tác Khổng Tước Linh, nhưng không làm ra được.

Nhưng ở thế giới này, Đường Phong có thể hoàn thành.

Lấy từ trong Mị Ảnh không gian ra rất nhiều khoáng thạch, Thiên Ngoại Vẫn Thiết, Tinh Thần Tinh Cương, Nguyệt Diệu Thạch, Hàn Băng Tích Trì...

Không dưới mười loại khoáng thạch quý hiếm, tất cả những thứ này Đường Phong thu thập được trong nhiều năm qua, nhưng không lấy ra toàn bộ.

Ước nguyện ban đầu khi thu thập những khoáng thạch này, chính là chế tạo thú máy trong Thiên Công Đồ Phổ, nhưng sau này Đường Phong buông tha những thứ tinh xảo này, cho nên khoáng thạch cứ để đó, hiện tại đã có chỗ dùng.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Phong vẫn ở trong sân không đi ra ngoài, hắn dùng lực lượng Hỏa hệ cương tâm của mình, dung luyện những khoáng thạch này, thiên chuy bách luyện, bài trừ tạp chất.

Thời gian hắn làm việc này, tiêu hao gần mười ngày, cho đến khi Đường Phong dung luyện toàn bộ khoáng thạch mới dừng tay lại.

Lực lượng Hỏa hệ cương tâm đã được phát huy đến mức tận cùng, nhưng Đường Phong phát hiện, hắn dung luyện khoáng thạch không đạt tới trình độ mình thỏa mãn. Có hơn mười loại khoáng thạch chỉ dung luyện được một chút, đang nằm trước mặt Đường Phong, vẻ mặt của hắn rất khó chịu.

Nhìn cảnh trước mặt, Đường Phong biết rõ dùng lực lượng của một mình hắn, hắn không có biện pháp dung luyện hoàn toàn những khoáng thạch này. Đứng dậy đi ra ngoài, đi vào mật thất mọi người đang tu luyện, thần thần bí bí túm Hỏa Phượng kéo ra ngoài.

- Làm cái gì thế?

Vẻ mặt Hỏa Phượng không vui, nàng đang tu luyện rất thoải mái, lại bị Đường Phong kéo vào trong sân.

- Phu nhân, làm phiền ngươi dung luyện dùm ta a.

Đường Phong chỉ vào bán thành phẩm trên mặt đất.

Trước kia Đường Phong muốn dung luyện khoáng thạch, đều nhờ Tứ Nương hỗ trợ, Bạch Chích Cương Khí của Tứ Nương có công dụng rất lớn, nhưng hỏa diễm của Tứ Nương, không thể đánh đồng với hỏa diễm của Hỏa Phượng.

Nghe Đường Phong yêu cầu, Hỏa Phượng tức giận:

- Chỉ là việc nhỏ mà cũng phải nhờ bổn phu nhân ra tay!

Khó trách Hỏa Phượng phàn nàn, nàng thân là thượng cổ linh thú, thân phận tôn quý cỡ nào? Nhưng hiện tại Đường Phong muốn nàng làm việc, chính là dung luyện khoáng thạch, đây chỉ là việc vặt, chẳng khác nào đại tài tiểu dụng.

Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, Hỏa Phượng vẫn ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.