Vô Tiên

Chương 1000: Một ý niệm (1)



- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi...

Vẻ mặt có chút giật mình, Thu Thái Doanh giơ phi kiếm trong tay lên, trong đôi mắt to lộ ra sát ý.

Đuôi lông mày khẽ cong lên, Lâm Nhất trầm giọng nói:

- Ngươi nói cũng không phải không có lý. Nhưng một người bị thù hận che mờ đôi mắt có khác gì những kẻ thấy lợi tối mắt! Thu cô nương, thù hận có thể giấu trong lòng, nhưng không phải lý do để cô nương đánh mất bản tính!

Vẻ mặt Thu Thái Doanh biến đổi, Lâm Nhất còn nói:

- Quen biết một hồi, ta khuyên cô nương một câu, không nên tu luyện công pháp của Hắc Sơn tông, làm vậy sẽ chỉ hại người hại mình!

Trên mặt hiện lên khí đen, vẻ mặt Thu Thái Doanh có chút hoảng loạn. Lâm Nhất liếc nhìn nàng rồi chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nói:

- Khi mới gặp nhau ở vách núi, cô nương đã có tà niệm rồi, chẳng qua là vì đồ trên người ta mà thôi! Những lời cô nương vừa rồi chỉ là muốn tìm một cái cớ để giết ta! Giết ta, cô nương có thể nhận được tất cả. Không ai sẽ vì vậy mà trách móc cô nương nữa, sư phụ của cô nương cũng không biết! Ra tay đi...

Lâm Nhất xoay lưng lại và đứng lặng, hình như không để ý tới tất cả mọi thứ xung quanh. Chỉ là khóe miệng hắn cười yếu ớt, trong con ngươi lại có phần lạnh lùng.

Thu Thái Doanh cắn chặt hàm răng, hiện lên vẻ điên cuồng. Ngón tay nàng điểm một điểm, phi kiếm Oong một tiếng bay lên, khi sắp đâm trúng Lâm Nhất lại chợt dừng lại.

Lâm Nhất vẫn đứng thẳng bất động, rõ ràng chính là tư thế vươn cổ chờ giết. Khi thấy phi kiếm sắp tới người, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Thu Thái Doanh bỗng nhiên khẽ run lên. Vẻ mặt thay đổi không ngừng, trái tim của nàng cũng đang đau khổ giãy giụa. Đối phương không nói thêm gì nữa, mặc cho người khác nắm giữ sống chết, làm ra lựa chọn của mình!

So với nói đây là một loại tướng đứng sừng sững, ngược lại không bằng nói là một sự chờ đợi, hay là một loại hành hạ giữa sống và chết. Một nén hương trôi qua, vẻ mặt Thu Thái Doanh tái nhợt, môi cắn ra máu, vẻ mặt hoảng hốt. Mà trong lúc nàng khó có thể lựa chọn, tâm thần mệt mỏi, trong sơn động đột nhiên truyền đến tiếng có người rơi xuống đất, tiếp theo là những tiếng cười lạnh...

- Ha ha! Lâm Nhất, còn nhận ra được lão phu không?

Thấy thế, Thu Thái Doanh nhân cơ hội thu lại phi kiếm, nàng suy yếu không chịu nổi, trong khiếp sợ không nhịn được lảo đảo lùi lại một bước, tâm thần vừa ổn định thì không khỏi cực kỳ hoảng sợ. Đây là một nam tử trung niên có tướng mạo không tầm thường, toàn thân mang theo khí thế kinh người. Trong tiếng cười lạnh, thần thái của y tự nhiên, rõ ràng không để ý tới sương mù màu đen của nàng.

- Khí âm sát thật nồng đậm! Tiểu bối này là đệ tử của Hắc Sơn tông sao? Ở đây luyện công đúng là làm ít công to...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người tới quan sát bốn phía, nhàn rỗi như đi dạo trong sân đình vắng vẻ, vẻ mặt cuồng ngạo. Y liếc qua lại còn nói:

- Chỉ có điều, khí âm sát này không có lợi cho tu sĩ vận chuyển khí cơ, lại không đáng ngại với người có tu vi cao thâm! Tiểu tử, không ngờ ngươi cuối cùng đã kết thành Kim Đan! Ha ha, chỉ là vẫn còn yếu một chút, lúc này, sợ rằng ngươi không thể sử dụng được linh lực nữa rồi...

Thu Thái Doanh do dự rất lâu vẫn không đâm ra một kiếm kia. Lâm Nhất vừa có cảm giác an ủi thì trong động lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Người tới không phải là ai xa lạ, chính là Vệ Tòng kẻ phản bội Chính Dương tông. Y đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Thần sắc hắn thoáng biến đổi, lên tiếng nói:

- Tại sao Vệ Các chủ lại đến vào lúc này? Sẽ không phải đặc biệt đến vì Lâm Nhất ta chứ!

Sau khi quay về Đại Hạ, Lâm Nhất thật sự không xem Vệ Tòng là đối thủ. Trước đây hắn giết Trịnh Nguyên cũng là bất đắc dĩ, tuy nói có Ngô Thất cùng Mộc Thiên Viễn nhắc nhở, hắn không cho rằng sư phụ của đối phương sẽ vì chuyện này mà dây dưa không ngừng. Nhưng hắn không nghĩ tới người này không chỉ không bỏ qua, còn mang theo căm hận ngập trời đuổi tới.

- Tiểu tử, ngươi gọi Vệ trưởng lão cũng không vô dụng thôi! Ta thật sự đến vì ngươi!

Vệ Tòng cười lạnh, ánh mắt lại như muốn ăn thịt người. Toàn thân y chứa đầy sát ý, khiến tim người ta đập nhanh.

Thật sự không ngờ được, đối thủ chân chính đầu tiên sau khi mình quay về Đại Hạ lại là cao thủ Kim Đan hậu kỳ. Đồng tử hơi co lại, Lâm Nhất chế nhạo nói:

- Một đường theo đến lúc này, ngược lại cũng làm cho ngươi phải phiền lòng!

Mắt thấy thù lớn sắp báo, trong lòng Vệ Tòng cảm thấy sảng khoái hừ một tiếng, có phần xúc động nói:

- Ngươi mai danh ẩn tích hai mươi năm, khiến người ta còn thật sự nghĩ rằng ngươi đã chết! Chắc ngươi cũng hiểu, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh, còn là hai vị tu sĩ Nguyên Anh, muốn bình yên thoát thân thì không có khả năng. Huyền Thiên môn trước sau không nói rõ điều này, không khỏi khiến người ta coi thường ngươi.

Nói đến đây, Vệ Tòng vuốt chòm râu, vẻ mặt đắc ý, nói tiếp:

- Tuy nhiên ta tin tưởng ngươi còn sống, nếu không làm sao có thể trút được mối hận hơn mười năm chứ?

Thấy Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, Vệ Tòng cười lạnh lại nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.