Vô Tiên

Chương 1006: Thành ý (1)



Huyền Thiên môn, trong một gian tĩnh thất của Huyền Quang các. Nhạc Thành Tử nhắm mắt ngồi im, Dư Hành Tử cùng Quảng Tề Tử đang ở bên cạnh.

- Sư thúc, Lâm Nhất bắt đầu xuất hiện ở Lạc Hà Sơn, có người tận mắt nhìn thấy hắn đã giết sáu vị tu sĩ Trúc Cơ của một gia tộc. Có người nói, gia tộc kia từng đắc tội hắn...

Người nói là chưởng môn Quảng Tề Tử. Dư Hành Tử nói tiếp:

- Người này tính tình ngoan độc, bụng dạ hẹp hòi! Nếu như mặc cho hắn làm bậy, chỉ sợ sẽ tổn thương càng nhiều người vô tội...

Thấy sư thúc vẫn không hé răng, hai người trao đổi ánh mắt, Dư Hành Tử còn nói tiếp:

- Người này tuy chỉ hơn trăm tuổi đã là tu sĩ Kim Đan, theo thời gian, khó nói sẽ không trở thành cao thủ tuyệt đỉnh Đại Hạ! Kẻ thù lớn nhất của hắn chính là Huyền Thiên môn ta! Ta thiết nghĩ, nếu không sớm giết chết hắn, sau này nhất định sẽ là một mối họa lớn!

- Sư đệ nói không sai! Trước đây người này có thể thoát từ trong tay của hai vị sư thúc, có thể thấy được chỗ đáng sợ của bí kíp Tiên cảnh này! Mặc cho hắn phát triển, vậy ai còn là kẻ địch của hắn nữa?

Quảng Tề Tử phụ họa một câu.

- Hừ!

Nhạc Thành Tử mãi không có động tĩnh, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, khiến cho hai người đang nói vội vàng cúi đầu. Tay hắn ta vuốt râu dài, chậm rãi mở mắt ra, lên tiếng nói:

- Suy bụng ta ra bụng người, hành sự khó tránh khỏi có sơ suất bất công! Hai người các ngươi cũng đã là người mấy trăm tuổi...

Nói tới đây, Nhạc Thành Tử khẽ lắc đầu. Tính tình hắn ôn hòa, còn được đám vãn bối kính trọng hơn sư huynh của hắn Nguyên Tế Tử. Trong lòng hắn ta có phần bất mãn với hai người trước mắt, so với răn dạy, ngược lại không bằng nói là đang oán giận.

- Trước đây, lão phu từng có duyên gặp mặt Lâm Nhất! Theo lão phu thấy, bản tính của người này vốn là một người lương thiện, lại không phải không biết phân biệt trưởng ấu, không phải là hạng người không rõ đúng sai! Trước đây, nếu không phải các ngươi hành sự khinh suất mới rơi xuống tình cảnh như vậy!

Nhạc Thành Tử lại chậm rãi nói tiếp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Sau đó ta lại được biết, người này cứu mấy người đệ tử môn hạ của ta, đồ đệ ngươi đến nay tung tích không rõ cũng nợ người ta một mạng! Nhưng Huyền Thiên môn ta lại từng bước ép sát hắn, cuối cùng thì thế nào? Hoàn toàn không… đạt được, còn vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù!

Nhớ tới đồ đệ của mình, vẻ mặt Dư Hành Tử có chút buồn bã. Tiển Phong đã là tu sĩ Kim Đan, người có thể giết hắn không nhiều. Nhưng nhiều năm trôi qua, trước sau không thấy tung tích. Chẳng lẽ chết thật sự rồi sao? Kẻ thù duy nhất của tên đồ đệ này là tiểu tử kia, sẽ không là...

Trầm ngâm một lát, Nhạc Thành Tử nói tiếp:

- Làm người phải biết tiến lui! Bảo vệ một tiên môn cũng giống như vậy! Chúng ta còn kém hơn Yến Khởi!

- Chính Dương tông trên dưới liên thủ làm một khổ nhục kế, thêm tiểu tử kia còn non nớt, làm sao không mắc lừa được! Chỉ tiếc là ngược lại tiện nghi cho tên Yến Khởi này!

Dư Hành Tử không cam lòng. Lời hắn nói đều là oán khí, Nhạc Thành Tử không trách hắn ngang ngược, trái lại khẽ gật đầu.

Thấy sư thúc như vậy, Dư Hành Tử còn muốn lên tiếng. Nhưng đối phương lắc đầu, hắn vội vàng im lặng.

Liếc nhìn hai vãn bối, Nhạc Thành Tử nói:

- Khổ nhục kế của Chính Dương tông, cả thiên hạ đều biết, Lâm Nhất là người trong cuộc, chưa chắc đã ngây thơ! Không sai, người nhận ân huệ cuối cùng chính là Chính Dương tông cùng bản thân Yến Khởi. Mà chúng ta biết rõ tiểu tử kia ăn mềm không ăn cứng, trước đây vì sao phải thực hiện hạ sách này?

Không đợi Dư Hành Tử giải thích rõ, hắn ta khoát tay lại nói:

- Chúng ta không phải coi thường Chính Dương tông, mà là đánh giá thấp tên tiểu tử kia a!

- Người trăm tuổi Kết Đan không phải không có...

Quảng Tề Tử đang nói, thấy sư thúc lặng lẽ nhìn qua, hắn theo bản năng ngậm miệng lại.

Dáng vẻ Nhạc Thành Tử vẫn là mặt mũi hiền lành, chỉ lặng lẽ liếc nhìn đối phương nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.