Vô Tiên

Chương 1025: Lập đạo (2)



Khí thế như núi đá đập xuống giống như một tấm lá chắn hơn trượng thật sự đập tới đỉnh đầu. Trong tích tắc này, bóng rồng phía sau Lâm Nhất mờ ảo, hòa làm một thể với toàn thân hắn. Một tiếng giống như rồng gầm vang lên, một quyền này của hắn ẩn chứa mười thành Long Đan lực liền nghênh đón...

- Ầm...

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc lập tức vang vọng Vân Đài. Huyền Thiên Thuẫn màu trắng chia năm xẻ bảy, uy thế mạnh mẽ xông tới, mây mù xung quanh biến mất. Dư Hành Tử ngạc nhiên lui ra phía sau hai bước, lại khó nén được sợ hãi trong lòng. Tiểu tử này tu luyện công pháp gì, sao hai nắm đấm có uy lực kinh người như vậy!

- Hừ! Cần gì quan tâm hắn giấu gì trong càn khôn, ta dùng một quyền dọn sạch vũ nội! Dư lão nhi, trở lại...

Lâm Nhất gào thét lớn, nắm đấm thép với uy thế mạnh mẽ khiến cho người ta không thể nào chống đỡ đánh xuống trên thân Dư Hành Tử. Quyền sau nhanh hơn, nặng hơn quyền trước:

- Ầm, ầm...

Trong tiếng ầm ầm, Huyền Thiên Thuẫn hộ thể của đối phương khó có thể chống đỡ, hắn càng thêm dũng mãnh, càng thêm điên cuồng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất biểu hiện thân thủ ở trước mặt mọi người, hắn không thi triển pháp bảo, không có bất kỳ pháp thuật thần thông nào, chỉ có nắm đấm thép với sức lực mạnh mẽ và tư thế liều mạng. Nhưng thân hình của hắn nhanh như mị ảnh khiến cho người ta khó có thể nắm bắt, quyền pháp hung hãn điên cuồng với thế không thể đỡ, khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Một tu sĩ hai mươi tuổi đã vang danh thiên hạ, mỗi khi đều chém giết đồng đạo có tu vi cao hơn, cũng mấy lần bị cao thủ bao vây chặt chẽ vẫn thoát thân ra, đây cũng không phải là may mắn!

Nhìn Lâm Nhất trở nên cường đại như vậy, đám người Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y cũng không cảm thấy bất ngờ, mà vui mừng. Đông Phương Sóc nhìn xung quanh, chỉ lo trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt niềm vui bất ngờ. Có một sư phụ như thế, cuộc đời này cũng đủ rồi! Mà Nhan Thủ Khuyết chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, âm thầm cảm thấy may mắn. Thật may không làm lớn chuyện ở Tử Vi cốc, nếu không...

Yến Khởi thản nhiên liếc nhìn đám người Huyền Thiên môn, thần sắc không đổi. Bên cạnh y, Lãnh Thúy kinh ngạc, hình như lúc này mới hiểu được, hóa ra người mình không chú ý lại mạnh như thế! Xem ra, vẫn là phu quân của mình có dự đoán trước, so với chặn dạng người như vậy ở ngoài cửa, còn không bằng cố gắng lấy lòng! Nhưng ân uy đều xem trọng, quả nhiên có thể như mong muốn...

Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo cùng Thi Chư của Huyền Thiên môn đều có vẻ mặt nghiêm trọng, hiển nhiên trong lòng không quá tốt đẹp. Một người trẻ tuổi từng rơi vào trên tay mình, bị nhốt hơn mười năm lại khiến cho người ta không thể làm gì được, bây giờ càng ngày càng trở nên mạnh hơn. Nếu như tiên môn có thêm một kẻ thù như thế, sau này tình thế không mấy lạc quan!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nhạc Thành Tử lại có phong độ của cao nhân, còn tươi cười hiền hoà nhìn tình hình trận đấu, hình như không cảm bất ngờ về điều này, ánh mắt ông ta nhìn Lâm Nhất có thêm vài phần tán thưởng.

Mà lúc này Dư Hành Tử đã khổ không thể nói hết. Ông ta vốn muốn cậy vào tu vi thâm hậu để cưỡng chế đối phương, không ngờ tình cảnh thành tiến thối lưỡng nan. Tiểu tử đáng khinh này chỉ là Kim Đan trung kỳ mà thôi, sao có thể phát ra lực lượng không thua gì tu vi Kim Đan hậu kỳ chứ? Không sử dụng pháp bảo, không cần thần thông, chỉ là cạm bẫy thôi! Hai nắm đấm này chính là pháp bảo rồi, hai nắm đấm này còn hơn thần thông rất nhiều. Mà nói gì cũng đã muộn rồi. Nếu tiếp tục như thế nữa, cuối cùng chỉ có mình thua thiệt. Đến lúc đó, mình cũng phải mất hết mặt mũi.

Hừ! Tiểu tử, chỉ tại ngươi giả vờ thông minh!

Trong đầu suy nghĩ, Dư Hành Tử đột nhiên chửi bới:

- Tiểu tử thối, trộm công pháp Huyền Thiên môn ta không trả, còn đợi tới khi nào!

Ông ta phát động linh lực gia tăng Huyền Thiên Thuẫn, dưới chân không lùi nữa mà há miệng phun ra một đường kiếm quang, lao thẳng đến đánh lén Lâm Nhất ở gần trong gang tấc.

Hai bên cách nhau gần như vậy, không để ý tới giao hẹn lúc trước, Dư Hành Tử đột nhiên làm khó dễ. Không đợi mọi người trên Vân Đài nhìn rõ, pháp bảo phi kiếm này đã đâm tới trước ngực của Lâm Nhất.

Cao thủ Kim Đan hậu kỳ đánh lén, chắc chắn khó phòng! Khi mọi người đang ngạc nhiên, chỉ thấy “ầm” một tia lửa từ trước ngực của Lâm Nhất bắn ra, tiếp theo lại thấy hắn dựng ngược chân mày, dẫn theo sát ý giận dữ gầm thét lên:

- Lão nhi vô sỉ...

Đánh lén không có hiệu quả, mặt Dư Hành Tử nóng lên muốn gọi phi kiếm lại để tìm cách đối phó, đã thấy con ngươi Lâm Nhất chợt lạnh, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Trong lòng ông ta thấy ớn lạnh, vội lùi lại, đã thấy có một tia sáng màu vàng đột nhiên lao tới...

Đó là một thanh phi kiếm màu vàng mang theo khí thế vô thượng, khiến người không thể nào tránh né.

Huyền Thiên Thuẫn còn chống đỡ nắm đấm của đối phương, dĩ nhiên không kịp gọi ra pháp bảo phòng thân. Đây rốt cuộc là ai đánh lén ai chứ?

Tiểu tử thối sớm có đề phòng rồi! Dư Hành Tử cực kỳ hoảng sợ, thầm mắng một tiếng “Đáng giận” liền muốn lắc mình rời đi. Tia sáng phi kiếm màu vàng tăng mạnh, mang theo khí thế đánh đâu thắng đó, sắc bén không gì cản đã lóe lên ở trước ngực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong thời điểm đứng giữa sống chết, Dư Hành Tử cố né tránh, lại thấy tia máu bắn ra, một cánh tay bay lên...

- A...!

Trong một tiếng kêu thảm, cánh tay phải của Dư Hành Tử bị chặt đứt, dưới đau đớn, tâm thần hoảng loạn, ông ta hoảng hốt chợt lui lại, lại nghe "Ầm...” một tiếng, Huyền Thiên Thuẫn bị đánh vỡ. Nắm đấm của Lâm Nhất kèm theo tiếng xé gió đập tới.

Dư Hành Tử lui nhanh nhưng nắm đấm của Lâm Nhất càng nhanh hơn!

Một quyền nện ở trên ngực của Dư Hành Tử, quyền thứ hai của Lâm Nhất đã đến! Nắm đấm thép mở núi phá đá này của hắn phát ra hai tiếng lại đập cho kẻ thù bay lên giữa không trung. Cần gì quan tâm ngươi là cao thủ Kim Đan hậu kỳ hay pháp bảo gì chứ! Bất luận thần thông hay gì, ngươi tuyệt đối không phải là địch thủ của ta! Đánh lén à? Chúng ta liền cùng chơi!

Sau khi dùng một quyền Dư Hành Tử đánh bay lên cao mấy chục trượng, trong tiếng kêu thảm cùng mưa máu của đối phương, Lâm Nhất như bóng với hình lao tới. Mà vào lúc này lại có người hô lớn:

- Tiểu hữu, xin dừng tay....

Nhưng hắn không để ý tới, lại một quyền đánh xuống...

- Ầm...

Một kẻ toàn nhân như người máu bị đập mạnh về phía mặt đất giống như một hồn đá lớn.

Nếu tiếp tục như thế nữa, một người đang sống sẽ bị đánh chết mất! Nhạc Thành Tử hô một tiếng lại không có ai để ý tới, bất đắc dĩ đột nhiên biến mất.

Yến Khởi thấy thế, vẻ mặt lập tức thay đổi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.