Vô Tiên

Chương 1026: Tự có chủ trương (1)



Khi Yến Khởi muốn đứng dậy, lại giật mình...

Nhạc Thành Tử ôm Dư Hành Tử đã bất tỉnh trở lại chỗ cũ, đang cho đệ tử của mình ăn đan dược, lau vết thương, căn bản không để ý tới người khác. Ba vị cao thủ Huyền Thiên môn còn lại lập tức vây quanh ông ta. Đây rõ ràng là tư thế hộ pháp, bọn họ hành động đâu vào đấy, rất ăn ý với nhau.

Yến Khởi nhìn xung quanh thấy môn nhân Chính Dương tông có vẻ mờ mịt. Chỉ có Lãnh Thúy đứng lên cùng mình có chút luống cuống. Yến Khởi Ám sinh bất đắc dĩ, không khỏi thở dài. Hai nhà phân ra cao thấp rồi! Tuy nhiên, người kia lại rất uy phong! Còn nữa, pháp bảo phi kiếm của hắn quả nhiên không tầm thường!

Một quyền đánh cho Dư Hành Tử đập về phía mặt đất, Lâm Nhất không phải không có ý định đánh chết kẻ thù này. Mà khi hắn muốn tiếp tục cậy mạnh, chỉ cảm thấy phía dưới có tiếng gió thổi qua, người hôn mê kia đã bị Nhạc Thành Tử cứu đi!

Lão già này ra tay đúng là nhanh. Hừ! Lâm Nhất có chút không cam lòng, chậm rãi hạ xuống. Bóng rồng phía sau hắn tản đi, chỉ có kim kiếm xoay quanh trên đầu. Có một tiếng nói kiêu ngạo khoe khoan vang lên bên tai hắn:

- Lâm tiểu tử, biết lợi ích của lão Long chưa! Có ta giúp đỡ, Kim Long kiếm không sợ bất kỳ người nào ở đây. Chỉ có điều, vừa rồi vì sao không mượn cớ giết người kia, trái lại chỉ chặt một cánh tay?

Lão Long nói không sai, Kim Long kiếm có lão giúp đỡ đã trở thành tồn tại vượt qua pháp bảo, có thể nói giết Dư Hành Tử dễ dàng như trở bàn tay. Chỉ là hành động hôm nay không khác lấy hạt dẻ trong lò lửa. Thấy chuyển biến tốt hãy thu lại kẻo tốt quá hoá dở!

Lâm Nhất không phân trần gì với lão Long, sau khi đứng vững thì ánh mắt nhìn lướt qua Nhan Thủ Khuyết. Đối phương cúi đầu xuống, hiển nhiên không muốn đối mắt với hắn. Những tu sĩ khác Chính Dương tông cũng lộ ra vài phần kính nể và sợ hãi!

Hôm nay, có thể nói Lâm Nhất đã đây ra náo loạn lớn! Lấy tu vi Kim Đan trung kỳ của hắn mà đánh cho một trưởng lão Huyền Thiên môn thành danh đã lâu không sức đánh trả, còn chặt đứt một cánh tay. Ngoài ra còn có hai nắm đấm khí thế, hung hãn khiến cho người ta chấn động!

Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y vui mừng, nhìn về phía Lâm Nhất gật đầu ra hiệu. Đông Phương Sóc lại trốn ở sau đám người liên tiếp chắp tay, mặt mày hớn hở.

Lâm Nhất trực tiếp quên phu thê Yến Khởi, ánh mắt nhìn đám người Nhạc Thành Tử. Cánh tay cụt được nối lại, vết thương được xử lý thỏa đáng, Dư Hành Tử đã tỉnh dậy, vẻ mặt chán chường không chịu nổi. Ông ta nhắm hai mắt thổ nạp, cũng không nói một câu. Nhưng nhìn ngực ông ta lên xuống không ngừng, dường như đau khổ khó nhịn, hoặc có thể còn có phẫn nộ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Lâm Nhất, sao ngươi nói không giữ lời, cuối cùng lại sử dụng pháp bảo tổn thương sư đệ ta? Đây cũng là lấy sức lập đạo của ngươi sao? Thật hoang đường!

Người nói là Quảng Tề Tử lộ vẻ tức giận. Thân là chưởng môn Huyền Thiên môn, lúc này ông ta cảm thấy mất hết mặt mũi rồi. Hoằng Đạo cùng Thi Chư cũng lộ vẻ thâm trầm, rõ ràng trong lòng không thoải mái.

Lâm Nhất đứng cách hai bên hơn mười trượng, cao giọng nói:

- Vị đạo hữu này hỏi rất hay! Dư Hành Tử sử dụng pháp bảo đánh lén ta trước, tại sao các ngươi làm như không thấy? Kết quả của hắn là do tự chuốc họa vào thân, ai mà không lấy đạo của người trả lại cho người? Có thể thấy được thiên đạo tuần hoàn, khó chịu được báo ứng!

Hắn dừng lại, hất cằm lên còn nói:

- Khuyên người không làm chuyện trái với lương tâm, ứng xử trên đời đừng mãi nghiến răng! Hừ!

Một phen trách cứ như thế khiến cho Quảng Tề Tử không thể nào cãi lại. Sắc mặt ông ta khó coi muốn nổi giận, Nhạc Thành Tử đã ho khan một tiếng, nói:

- Tục ngữ có câu, tha được cho người thì nên tha. Lâm tiểu hữu, ngươi chấp nhận không?

Nhạc Thành Tử nói rất rõ ràng, có ý chỉ trích Lâm Nhất ra tay quá nặng. Thần sắc ông ta vẫn như trước, không thấy tức giận gì. Yến Khởi cùng Lãnh Thúy nhìn nhau và chỉ đành phải ngồi xuống. Chỉ là thần sắc hai người cũng không thoải mái. Rõ ràng, tình hình lúc này đã không thể khống chế được. Mà tất cả những điều này hình như đều tiếp tục xoay quanh một người. Người này tất nhiên là Lâm Nhất.

- Ha ha! Lời tiền bối nói khiến tại hạ phải suy nghĩ sâu xa! Hơn mười năm trước, sư đồ Dư Hành Tử là người bắt đầu tất cả những điều này, đổi trắng thay đen lẫn lộn phải trái, chẳng qua chỉ vì cái lợi của bản thân, hắn đáng chết! Nhưng ta muốn thật sự muốn giết người, hắn chỉ mất một tay thôi sao?

Lâm Nhất cao giọng, chắp hai tay sau lưng và ngẩng đầu đứng thẳng, trách mắng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tha được cho người thì nên tha? Nhớ năm đó, nếu như các vị cao nhân của Huyền Thiên môn làm rõ sai trái, Lâm Nhất ta sẽ không bị nhốt năm mươi ba năm, cũng không sẽ bị người ám toán lúc Kết Đan, còn may mắn được tu sĩ Nguyên Anh ra tay đánh lén. Nghĩ tới trước đây, các vị có mặt ở đây có chút lòng trắc ẩn nào không? Không...! Các ngươi hành sự đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, từ lâu đã coi ta là một người chết!

- Ngươi trộm ta công pháp Huyền Thiên môn chính là sự thật không cần tranh cãi...

Chưởng môn Quảng Tề Tử tranh luận. Trước đây tuy nói những điều này là do Dư Hành Tử âm thầm phá rối, cũng không thoát khỏi việc dung túng của ông ta. Nếu lúc này mặc cho Lâm Nhất ngang ngược chỉ trích, truyền đi thì thật sự không nói rõ được ai đúng ai sai.

- Thối lắm!

Lâm Nhất mở miệng liền mắng lại. Hôm nay, bắt đầu từ khi hắn xuất hiện đã không có chút tình cảm nào đối với các vị cao nhân Huyền Thiên môn nữa, không chỉ lời lẽ cay nghiệt, còn thiếu chút nữa giết trưởng lão Dư Hành Tử. Hắn sỉ nhục như vậy bảo chưởng môn Quảng Tề Tử này làm sao chịu nổi.

- Lâm Nhất, đừng vội càn rỡ! Ngươi đang là Kim Đan trưởng lão của Chính Dương tông, đừng nên quên mỗi lời nói hành động của ngươi!

Quảng Tề Tử bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía Yến Khởi nói:

- Chúng ta thành tâm thành ý tới đây đàm kinh luận đạo, cũng không phải tới chịu Chính Dương tông ngươi khi dễ! Yến tông chủ, chẳng lẽ các ngươi muốn đối địch cùng Huyền Thiên môn ta sao?

Nói ở đây, Quảng Tề Tử rất oán giận, lại nhìn về phía Nhạc Thành Tử chắp tay nói:

- Đệ tử mời sư thúc chủ trì công đạo!

Hoằng Đạo cùng Thi Chư của Huyền Thiên môn cũng đứng dậy, nổi giận đùng đùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.