Vô Tiên

Chương 1027: Tự có chủ trương (2)



Nhạc Thành Tử đã không còn tươi cười, vẻ mặt khó đoán. Ông ta nhìn đám người Chính Dương tông đối diện, tay vuốt râu dài, ngẫm nghĩ một lát rồi không nói gì. Đây là muốn tiếp tục khiêu khích à? Hành sự khi một vừa hai phải chứ? Tiểu tử này hành động khinh suất, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Còn có thanh kim kiếm không tầm thường này nữa!

Vừa nãy Lâm Nhất còn khí thế hung hăng, khác hẳn với dáng vẻ thận trọng trước kia. Một mình hắn đối mặt với đám người Huyền Thiên môn đang tức giận lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Nhìn hết vẻ mặt của mấy người Huyền Thiên môn, Yến Khởi không khỏi nhíu mày, oán giận nói:

- Lâm Nhất, người tới là khách...

Ai ngờ y còn chưa nói dứt lời, đối phương đã móc ra hai miếng ngọc bài ném tới, nói:

- Yến tông chủ, ta nhận được nâng đỡ, ngọc bài trưởng lão này vẫn mong thu hồi đi! Chuyện liên quan đến thù hận cá nhân ta dĩ nhiên không có quan hệ gì với Chính Dương tông...

Hai miếng ngọc bài rơi trước người nhưng Yến Khởi vẫn không giơ tay đón. Vào giờ phút này, y đã không khó suy đoán ra ý định thật sự của Lâm Nhất. Sắc mặt của y thoáng chốc trầm xuống, lạnh giọng mắng:

- Lâm Nhất, tông môn chưa từng phụ ngươi!

- Không nói đến thị phi qua lại, Lâm Nhất ta cũng không thể trở mặt với Đan Dương Sơn cùng Huyền Thiên môn sao? Vẫn mong Yến tông chủ không nên nghĩ khác mới tốt!

Thần sắc Lâm Nhất không đổi, cũng không dao động vì Yến Khởi. Hắn chỉ về phía đám người Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên môn, nói tiếp:

- Kẻ thù của ta đều ở chỗ này, ai có bản lĩnh bắt năm người này, chết sống bất cần luận, Lâm Nhất tất nhiên sẽ ghi lòng tạc dạ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Huyền Thiên môn có năm người tới, tuy nói Dư Hành Tử có thương tích, nhưng vẫn còn một tu sĩ Nguyên Anh, ba cao thủ Kim Đan hậu kỳ, Chính Dương tông vẫn không có khả năng lay động được. Lâm Nhất mở miệng nói vậy, Yến Khởi không nói được lời nào.

- Lâm Nhất ta có thể hành sự liều lĩnh, nhưng cho tới bây giờ đều sống chết tự mình gánh vác, cũng không muốn liên lụy người khác. Hôm nay ân oán giữa ta cùng Huyền Thiên môn không có quan hệ gì với người khác, càng không có quan hệ gì với Chính Dương tông!

Sau khi hiên ngang lẫm liệt nói xong, Lâm Nhất chắp tay bái Yến Khởi một cái. Đối phương dường như đang suy nghĩ về ẩn ý bên ngoài, vẫn im lặng không ngoài dự đoán. Hắn lại nhìn về phía Nhạc Thành Tử nói:

- Các vị luôn miệng nói Lâm Nhất ta đánh cắp công pháp Huyền Thiên môn, đúng là quá nực cười! Các ngươi có nhân chứng, vật chứng sao?

- Hả?

Con ngươi Nhạc Thành Tử lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất chậm rãi nói:

- Thiên vận địa xử, nhật nguyệt không tranh, tự mình có chủ trương, tự mình có duy cương. Nếu không, nhà ai đang không lại đẩy đi?

Ý của Nhạc Thành Tử là vạn vật trong thiên địa đều có thiên đạo làm chủ, bất cứ việc gì đều có nguyên nhân, nếu không tất cả những điều này sao có thể phát sinh! Nói bóng gió là Lâm Nhất ngươi có chứng cứ sao? Nếu như ngươi không có chứng cứ, Huyền Thiên môn liền đổ oan cho ngươi, có thể thế nào như vậy được?

- Ha ha!

Lâm Nhất cười lạnh, tiện tay lấy ra hai miếng ngọc giản ném qua, nói:

- Sợ rằng có người hai mắt mờ, từ lâu đã phân biệt không ra được thật hay giả!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất thật sự có chứng cứ sao? Lại là chứng cứ gì? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể giải ra vụ án nghìn năm của Huyền Thiên môn này? Mọi người đều kinh ngạc. Nhạc Thành Tử sự do dự nhưng vẫn giơ tay cầm ngọc giản, nhất thời rơi vào trong ngạc nhiên.

Yến Khởi cùng Lãnh Thúy bên cạnh cũng trao đổi ánh mắt sau đó che giấu rất nhanh. Tất cả những điều này phát sinh ngoài dự đoán, cũng không nằm trong khống chế của Y. Y muốn buộc chặt người này cùng Chính Dương tông, cũng muốn mượn cơ hội làm rõ với Huyền Thiên môn, tuyệt đối không thể để cho người khác giành được lợi từ bí kíp Tiên cảnh này.

Nhưng hôm nay y mới phát giác ra tất cả những điều này đã mất khống chế. Giống như y đánh giá thấp Nhạc Thành Tử, y cũng đánh giá thấp Lâm Nhất. Có lẽ hai nhà nhọc lòng lấy ra cuộc đàm kinh luận đạo này, cuối cùng chỉ lợi cho người trẻ tuổi này.

- Tại sao lại có thiếu sót?

Nhạc Thành Tử không còn bình tĩnh như trước nữa, tay cầm ngọc giản thất thanh hỏi.

Lâm Nhất không đáp hỏi ngược:

- Nó là thật hay giả thế?

- Ngọc giản hơn nghìn năm, khó có thể là giả!

Nhạc Thành Tử không thể bình tĩnh, con ngươi chớp hiện tinh quang. Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất và thầm thở dài, vẻ mặt trịnh trọng hơn rất nhiều, hỏi:

- Trong ngọc giản này là do Huyền Thiên tổ sư của ta và đệ tử của ngài - Trương Nguyên để lại, chỗ quan trọng đều có thiếu sót, vẫn mong được giải thích!

Nhạc Thành Tử vừa nói ra miệng, đám người Quảng Tề Tử đã cực kỳ hoảng sợ. Mỗi một người đều mấy trăm tuổi lại trợn mắt hốc mồm. Ngọc giản của Huyền Thiên tổ sư? Lão tổ tông thật sự có ngọc giản truyền lại đời sau?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.