Vô Tiên

Chương 1040: Tiên phường (1)



Phương pháp huyết thệ rất ác độc, có thể nói người chế luyện nó là không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng không khó lĩnh hội, chỉ cần nhớ kỹ khẩu quyết là có thể thi triển ra.

Lâm Nhất đọc và nghiên cứu bí pháp huyết thệ nhiều lần, vẫn không thể nào tìm ra được cách phá giải. Trừ khi là thu lại máu từng chế luyện, nếu không, mạng nhỏ của người bị khống chế vẫn nằm trong một ý nghĩ của kẻ địch. Không biết Hắc Sơn tông lấy từ đâu ra được mấy thứ này, công pháp và các loại bí thuật của nó đều rất kỳ lạ!

Lâm Nhất vốn định nhờ lão Long xin chỉ giáo, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thôi. Tất cả hành vi của mình không thể gạt được vị cao nhân kia, nếu lão có tâm tư muốn chỉ giáo, làm sao cần mình phải làm điều thừa!

Sau khi thu ngọc giản có ghi bí thuật huyết thệ vào, Lâm Nhất mở hộp gỗ kia ra.

Sái Mang! Đây chính là gai độc duy nhất trên thân Sái Thú, chính là vật chế luyện thành pháp khí, linh khí gây hại cho phụ nữ. Theo sách cổ tiên môn Đại Hạ ghi chép lại, con thú này không lớn hơn ba thước, chỉ sống ở trong núi sâu rừng rậm, hiếm có người nào nhìn thấy, tu vi tương đương với cường giả Trúc Cơ. Trên thân của dị thú này có vật độc trí mạng chính là cây gai độc này, cực kỳ khó có được. Cũng không biết là ai may mắn nhận được thứ như vậy, không để lại mà trái lại cầm tới trong tiên phường đổi lấy linh thạch.

Một trăm linh thạch? Lúc trước nghe tu sĩ Luyện Khí kia nhắc qua, giá của cây gai độc này liền một trăm linh thạch. Chẳng lẽ, trong tiên phường đều là đồ tốt giá rẻ như vậy sao?

Ngón tay Lâm Nhất nhẹ nhàng điểm một cái, Sái Mang màu vàng sậm bay ra khỏi hộp gỗ. Tiếp theo có một luồng đan hỏa thật nhỏ từ đầu ngón tay bay ra, bất chợt bao quanh nó. Tiếp theo có vô số thủ quyết luyện khí được đánh ra ngoài, gai độc dàu bảy tấc chậm rãi tan chảy.

Chế luyện ra thứ gì đây? Sau khi tìm hiểu được thuật luyện khí đến nay, những pháp khí, linh khí hoặc là pháp bảo được hắn chế luyện qua đều thô ráp không chịu nổi, không hề tinh xảo. Lúc này chế luyện cây Sái Mang này chính là do nhất thời cao hứng, Lâm Nhất không cho rằng mình có thể chế luyện ra bảo vật gì tinh xảo.

Sái Mang bảy tấc giống như kim châm lại giống như cái muỗng, giống như một mũi tên sắc bén.

Có lẽ trong lòng vừa có suy nghĩ, theo bấm thủ quyết của Lâm Nhất, gai độc Sái Mang không còn dáng vẻ ban đầu, ánh vàng sậm cũng không còn, không khỏi hóa thành cây kim nhỏ dạng mũi tên dài bảy tấc, phía trên lóe lên ánh sáng màu đỏ yêu dị.

Sau khi thu lại đan hỏa, một giọt máu tươi bắn qua, châm nhỏ lư lửng ở trước mặt Lâm Nhất biến mất. Ngón tay hắn lại điểm một cái, có ánh sáng màu đỏ sẫm hiện lên, một mũi châm sắc bén hiện ra, lấy mắt thường khó phân biệt đang xoay quanh ở bên trong sơn động.

Nhìn châm nhỏ đặc biệt yêu dị, Lâm Nhất bĩu môi thầm nghĩ, đây tính là cái gì? Mấy lần luyện khí đều như vậy, không theo quy chế, tùy tâm suy nghĩ, cuối cùng chế luyện ra thứ cũng chẳng biết là gì. Tuy nhiên uy lực của nó xem như không tệ!

- Lâm tiểu tử, lần này ngươi chế luyện ra thứ gì vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Khi gặp phải chuyện tò mò, hoặc là tinh thần không tệ, lão Long chung quy sẽ nói mấy câu. Chỉ có điều, lên tiếng không đúng lúc, không đúng địa điểm khiến người khó xử.

- Ha ha! Thủ đoạn luyện khí này của ta thực sự không đáng nhắc tới...

Giống như bị người vạch khuyết điểm, Lâm Nhất thẹn thùng cười nói.

- Làm bộ làm tịch!

Lão Long có chút bất mãn nói:

- Đây là một cái gai độc bình thường, sau khi trải qua ngươi chế luyện lại càng độc!

Lâm Nhất lại cười gượng, thể hiện dáng vẻ khiêm tốn tiếp nhận giáo huấn. Lão Long nói tiếp:

- Ẩn nấp che giấu vết tích, nhanh không phát ra tiếng gió, đánh lén làm người ta khó có thể đề phòng cho được, tu sĩ Kim Đan bình thường sợ rằng tránh không thoát khỏi độc thủ của ngươi! Lâm tiểu tử, nhìn ngươi có dáng vẻ là người tốt, sao lại nhẫn tâm như vậy...

- Ta...

Lâm Nhất nghẹn lời, trong lòng oán thầm. Ta chỉ là chế luyện lung tung, sao có tâm tư như vậy? chứ Lão Long lại đổi giọng nói:

- Có câu không pháp không định pháp, nước không thường có hình. Không lấy quy chế, không bị tục chế, luyện khí như vậy mới là đạo lý trở lại nguyên bản, đại đạo không phải cũng vậy sao? Lâm tiểu tử, ngươi không tệ...

Lâm Nhất do dự, lúng ta lúng túng nói:

- Nghe được lão Long ca ngợi, thực sự hiếm lạ...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Còn chưa dứt lời, lão Long hừ một tiếng:

- Ta khen ngươi mỗi ngày lại có tác dụng cái rắm! Ở trước mặt tu sĩ Nguyên Anh, cho dù ngươi có mười cây gai độc cũng là phí công!

Bất kể Lão Long nói cái gì cũng đương nhiên như vậy, lại khiến người ta không thể nào cãi lại. Không thể tránh được, Lâm Nhất chỉ đành phải triệu hồi Sái Mang. Châm nhỏ dài bảy tấc lư lửng ở trong bàn tay còn lại, trong ánh sáng màu đỏ là vẻ khát máu tàn ác, làm người ta sợ hãi.

- Cảm ơn chỉ giáo! Năm đó tu vi của lão Long nhất định đã đến một cảnh giới cao không thể tới, không chừng nói ra cũng làm cho tiểu tử quỳ lạy...

Thu hồi Sái Mang, Lâm Nhất trở nên khiêm tốn. Tu vi cảnh giới trong Động Chân Kinh khiến người ta khao khát, cũng không biết được cuối cùng thế nào. Vì thế, hắn trước sau canh cánh trong lòng. Nếu như lão Long có thể nói rõ một chút, cũng có thể xem là một chuyện may mắn!

- Tiểu tử thối, muốn chê cười lão Long sao?

Có tiếng gầm hét khiến trong lòng của Lâm Nhất thoáng ngẩn người ra, vội vàng nói không dám! Tình cảnh của lão Long đã như thế, sợ rằng không thích hợp nhắc tới chuyện cũ năm xưa!

Thấy Lâm Nhất không lên tiếng, lão Long không buông tha mắng:

- Bầu trời từ có trăng sáng treo cao, cần gì quan tâm ngươi đi đường nào! Ngươi tự chú ý dưới chân, đừng để ngã chết! Hừ!

Lão Long nói chính là khó nghe, lại luôn có đạo lý của lão! Lâm Nhất không phải là một người già mồm át lẽ phải, chỉ muốn bên tai thanh tịnh, vội vàng đứng dậy lẩm bẩm:

- Ha ha! Ta đi tiên phường dạo một lát...

...

Một con đường lát đá xanh, hai bên là khoảng mười cửa hàng buôn bán đan dược, bùa chú, công pháp vân vân. Ở ngoài, cuối ngã tư đường còn có một khách sạn kiêm tửu lâu. Cộng thêm hơn mười gia đình trên con đường cách đó không xa, nơi này nghiễm nhiên chính một thị trấn nhỏ, chỉ là phần lớn người qua lại đều là tu sĩ. Mà những tộc nhân của Phong gia lại giúp đỡ xử lý cửa hàng, sống cuộc sống phàm nhân của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.