Vô Tiên

Chương 1044: Vô liêm sỉ (1)



Núi khuya tối tăm, Lôi Minh Cốc chìm vào trong sự yên tĩnh. Lâm Nhất rời khỏi khách sạn mà tâm thần không yên. Hắn là đi trên con đường vắng vẻ, chậm rãi đi lên trên núi.

Trong khách sạn, Thạch Đương kể lại một đoạn không có gì thần kỳ nhưng Lâm Nhất lại nghe ra được vài phần kỳ lạ trong đó.

Người trung niên kia trong lúc vô ý cứu huynh muội Thạch gia, có thể tiện tay chém giết một con Sái Thú không thua kém gì người có tu vi Trúc Cơ, nhất định là tu sĩ Kim Đan không thể nghi ngờ. Một mình tiềm tu ở trong núi rừng còn có thể nhận được bùa truyền âm, lại biết được động tĩnh của Huyền Thiên môn cùng Chính Dương tông, nói vậy đó phải là một nhân vật có thân phận.

Còn nữa, người có can đảm gọi tên của thẳng Nhạc Thành Tử, trong lời nói còn xem thường Yến Khởi, chẳng lẽ vị cao nhân kia đến từ Hắc Sơn tông sao? Ngoài ra, không khó suy đoán nguyên nhân Huyền Thiên môn phái người đi quận Cố Bỉ, lại đồng thời phái người đi về phía đông... Phía đông của Huyền Thiên môn là quận Vọng Khởi cùng quận Tế Thủy, lại đi về phía đông chính là tông địa bàn Định Hải.

Đúng rồi, phía đông vẫn có biển rộng...

Nghĩ đến đây, thân hình của Lâm Nhất dừng lại. Dưới chân là một con đường mòn, hai bên là cây cối rậm rạp. Hắn ngước mắt nhìn lên, ở đó tối tăm. Dưới màn đêm yên tĩnh là đủ lại cây cối đang nẩy lộc sinh sôi, những con trùng kêu râm ran. Những tiếng động trong đó hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Gió núi thổi vào mặt, trong hơi lạnh lại kèm chút nóng bức của mùa hẹ.

Dường như suy nghĩ tới điều gì, Lâm Nhất tiếp tục đi lên.

Từ trong miệng của Thạch Đương hắn biết được, người kia còn nói, 'Bày trận thật lớn, lão phu lại đi tham gia náo nhiệt...' bày trận thật lớn lại có ý gì? Nói là mấy tiên môn lớn tập trung một chỗ bày trận thế lớn, hay còn có ám chỉ gì khác?

Bất giác, hắn đã đi tới chỗ động phủ ở sườn núi. Lâm Nhất đi thẳng tới trên giường nhỏ ngồi xuống, chân mày nhíu chặt bắt đầu chậm rãi giãn ra. Ném đi những nỗi lòng rối bời, hai tay hắn kết ấn...

Sau khi vận công Huyền Thiên Tâm Pháp chín lần, Lâm Nhất đổi một thủ quyết, tu luyện Đoán Thần Giám một lúc, lại tu luyện lên 'Linh Long Quyết của Thăng Long Quyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một đoạn Linh Long Quyết đã tu luyện hơn chục năm, trước sau vẫn tiến cảnh chậm rãi, nhờ có Hỏa linh mạch or Thiên Cơ Phong Đan Dương Sơn, lúc này mới có thể may mắn tu tới đại thành. Khẩu quyết này nhìn như đơn giản nhưng tối nghĩa khó hiểu, khiến người khó tìm ra nội dung quan trọng, có thể thấy được bộ Thăng Long Quyết này cao thâm khó đoán tới mức nào!

Cho đến ngày nay, Lâm Nhất có chút thu hoạch về Linh Long Quyết - Thăng Long Quyết, cũng từ hiểu được một phần trong đó. Bởi vậy hắn mới bắt đầu có suy đoán của mình, cái này không giống như là công pháp của tu sĩ phàm tục. Mặc dù lão Long không nói tỉ mỉ về điều này, nhưng mình từ Long Đan biến hóa trong cơ thể mà phát giác ra mấy phần manh mối.

Long Đan mạnh mẽ, điều đó là không thể nghi ngờ. Chỉ một phần trăm uy lực của nó lại khiến cho thân thể của mình mạnh mẽ như vậy, đủ để đối mặt với bất kỳ một cao thủ Kim Đan hậu kỳ nào. Mà nếu không có Thăng Long Quyết giúp đỡ, tất cả đều uổng công.

Bởi vậy có thể thấy được, bộ Thăng Long Quyết không rõ lai lịch này chính là tồn tại còn cường đại hơn! Tuy nhiên Linh Long Quyết chỉ là đại thành, chưa viên mãn, càng chưa nói tới chuyện tu luyện chín đoạn khẩu quyết này tới mức cảnh giới tự nhiên, chỉ sợ sau này sẽ càng thêm gian nan.

Lâm Nhất cũng không quá để ý tới việc tu vi tiến cảnh, tin tưởng nước đến mới có thể nâng thành. Sau một canh giờ, hắn lại đọc thầm khẩu quyết Ký Hồn Thuật.

Trang công pháp này lấy máu làm xương, thần thức làm mạch, linh khí làm hình, lại có thể mô phỏng được ba phần hồn phách, lấy thành tựu giả hình mượn vật gửi hồn thuật. Phương pháp này vừa có thể khiến máu tươi, thần thức cùng linh lực bản thân kết thành một phân thân mờ ảo, lại có thể mượn vật hắn chế luyện tạo ra thực thể. Vì giữa phân thân này cùng bản thân giống như một thể, vì vậy phương pháp này lại có thể gọi là "thuật phân thân". Khi tu luyện phép này đạt tới mức cao thâm nhất, phân thân do pháp lực ngưng kết ra có được ba phần tu vi của bản thân.

Điều khiến Lâm Nhất có chút bất ngờ là hắn tu luyện đến nay, thuật phân thân này vẫn không có tiến triển gì. Lẽ nào công pháp này cao thâm hơn Thăng Long Quyết? Không biết sao vì, hắn chợt nhớ tới tu sĩ béo Xuất Vân Tử kia, chợt nở nụ cười xảo quyệt.

Trang thuật phân thân này đến từ Xuất Vân Tử, chẳng lẽ mình bị lừa gạt? Nhưng nhiều năm trôi qua, tuy nói lúc tu luyện không có động tĩnh gì nhưng cũng không xảy ra sai lầm. Lại thử xem...

- Ầm, ầm...

Hai tiếng động nặng nề vang lên trước động phủ, Lâm Nhất đang yên tĩnh tu luyện và bỗng nhiên mở mắt ra. Bên ngoài có người bất mãn kêu gào la một câu, lại có tiếng bước chân dồn dập đi xa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Không ngờ một đêm trôi qua, tình hình trong Lôi Minh Cốc lại phát sinh chuyện khác thường. Khẽ nhíu mày, trong mắt của Lâm Nhất có tinh quang hiện lên. Hắn khẽ thở ra một hơi, biến đổi mấy thủ quyết mới chậm rãi thu công.

Lâm Nhất vừa đứng dậy, bỗng nhiên quay đầu. Chỉ thấy trên giường nhỏ có một bóng người mờ nhạt hai tay kết ấn, thần thái bình thản, rõ ràng là dáng vẻ hắn vừa ngồi yên. Đây là...

Có lẽ là thần giao cách cảm, bóng người kia cũng ngẩng đầu lên, nói chung không có sự khác biệt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất...

Đây là thuật phân thân? Đây là phân thân của mình? Không đợi Lâm Nhất suy nghĩ nhiều, bóng người kia càng lúc càng nhạt, bỗng nhiên hòa làm một thể với hắn.

Đây đúng là phân thân của mình? Đêm qua hành công còn lẩm bẩm thuật phân thân thật hay giả, không ngờ sáng sớm hôm nay lại có niềm vui bất ngờ! Ha ha! Tuy nói phân thân này chỉ là một bóng người mờ nhạt, dù sao cũng chứng minh việc tu luyện có hiệu quả. Đài chín tầng bắt đầu từ thành đất, tất cả có bắt đầu cũng đủ khiến cho người ta phấn chấn rồi!

Sau khi lặng lẽ cảm nhận thật lâu, Lâm Nhất nhếch mép rồi rũ tay áo, bước ra khỏi động phủ.

Tia nắng ban mai ban đầu chiếu vào, sương mù chậm rãi tản đi, Lôi Minh Cốc dần dần sáng lên.

Lâm Nhất đi tới ngoài động và lấy ra một vòng tròn tiện tay ném xuống dưới đất. Đây là trận bà 'Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận', từ sau khi hắn lấy được vẫn chưa bao giờ sử dụng, hôm nay ngược lại đã có một cơ hội thi triển, không biết uy lực của nó thế nào. Hắn lại giơ tay ném ra tứ tượng kỳ. Bốn tia sáng bay đi bốn phía của Lôi Minh Cốc, thoáng chốc đã biến mất.

Âm thầm khẽ gật đầu, Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, theo đường núi đi về phía tiên phường bên dưới.

...

Khách sạn ở cuối tiên phường đã mở cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.