Vô Tiên

Chương 1045: Vô liêm sỉ (2)



Bên cạnh một cái bàn vuông sát bên đường có một lão già vẻ mặt kiêu căng đang ngồi. Người này mặc huyền bào, tay vuốt chòm râu, hai mắt hơi khép, bộ dạng người không liên quan chớ lại gần. Đứng trước mặt hắn có hai người áo đen khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, tất cả đều là bộ dạng càn quấy. Đối diện ba người này là Phong Lôi cúi đầu đứng trang nghiêm, vẻ mặt sầu khổ. Năm sáu đệ tử Luyện Khí của tiên phường lại nấp ở góc đường, mỗi người cúi đầu thậm chí không dám thở mạnh.

Xem ra, nơi này gây ra động tĩnh quá lớn, sợ rằng người trong khách sạn đều bị thu hút qua. Chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều tỉnh dậy, vẻ mặt bối rối, trốn ở trong quầy không dám thò đầu ra. Sau cửa còn có một đám tu sĩ nhìn ra ngoài với vẻ mặt kiêng kỵ.

- Ba chỗ động phủ lại một chỗ bỏ trống, một chỗ bị cấm chế phong tỏa, chỉ còn lại động phủ của tu sĩ Phong gia ngươi vẫn như cũ. Hai người kia đi đâu...?

Một người áo đen lạnh giọng thét hỏi. Người còn lại cũng ép hỏi:

- Khi trưởng lão tông môn đến đây cũng không có người đón chào, đúng là to gan lớn mật! Chẳng lẽ không nhận được tín giản...?

Cho là có Lâm Nhất làm chỗ dựa vững chắc, Phong Lôi lại ném cửa hàng bánh bao sang một bên. Nhưng không ngờ mới yên tâm ở trong động phủ chưa được một ngày, lại có người áo đen tùy tiện xông vào, muốn ông ta đi tới nghênh đón trưởng lão Hắc Sơn tông đến.

Tín giản? Ai sẽ truyền tin với ta? Lôi Minh Cốc tất có người khác nắm giữ, làm sao đến lượt ta quản lý chứ! Phong Lôi không cam lòng nhưng cũng không dám nhiều lời. Khi phát giác ra động tĩnh trong cốc, ông ta đã biết việc lớn không tốt, khi chưa kịp ra khỏi động phủ, đã bị hai người áo đen này định cho một tội danh. Lâm Nhất, Lâm tiền bối cũng đừng trốn tránh không ra đấy! Họa hôm nay còn phải trông cậy vào ngươi ra tay trợ giúp!

- Tại hạ vẫn chưa nhận được tín giản của tông môn, cũng không dám hỏi đến tung tích của hai vị sư huynh kia...

Trên gương mặt đầy nếp nhăn, Phong Lôi cúi người thật sâu. Người ngồi ngay ngắn là vị trưởng lão Kim Đan sơ kỳ, mà hai người tra hỏi cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Tất cả đều là người ông ta không thể trêu vào! Tuy nhiên, trong tín giản không phải nói mười ngày sau mới có người tới sao?

- Hừ!

Lão già mặc huyền bào ngồi giữa bỗng nhiên hừ lạnh, mọi người ở đây kinh ngạc đến mức nín thở.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thạch Nha Nhi trốn ở sau đám người bên cạnh quầy hàng của khách sạn không dám lên tiếng. Nàng cùng đám người Thạch Đương trợn tròn mắt nhìn, vẻ mặt kinh sợ ao ước nhìn cao nhân phát uy. Theo giới quy định của tu tiên, thị phi trong tiên phường thị, tu sĩ bên ngoài không được nhúng tay vào. Vì vậy, có thể xem náo nhiệt để tăng thêm kiến thức, cũng xem như chuyến đi này không tệ.

Lão già chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, trầm giọng nói:

- Lão phu đến đây thu linh thạch, chẳng qua tới sớm mấy ngày lại thấy đến một tiên phường hỗn loạn như thế. Người quản lý Lôi Minh Cốc cũng không phải là ngươi, tại sao chỉ còn lại một mình ngươi ở đây?

Phong Lôi vẫn cúi thấp đầu, cẩn thận đáp:

- Tại hạ ở Đan Dương trấn lâu, rất ít khi quay về Lôi Minh Cốc. Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ta thật sự không biết...

- Cái gì cũng không biết, hừ! Còn không nói thật, Phong gia ngươi lại cút ra khỏi Lôi Minh Cốc cho lão phu...

Khi lão già phẫn nộ quát, ánh mắt liếc nhìn về phía một đầu đường khác, cười lạnh nói:

- Một tiểu bối Luyện Khí đến từ bên ngoài, cuối cùng cũng dám chiếm động phủ của một tiền bối, vẫn ở đó giả vờ giả vịt, đúng là vô liêm sỉ! Phong Lôi, đừng nói chuyện này không có quan hệ gì với ngươi...

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Phong Lôi đã cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chắp tay khẩn cầu nói:

- Tiền bối giơ cao đánh khẽ...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ông ta còn chưa nói dứt lời đã nghe có giọng nói lạnh lùng truyền đến...

- Ngươi mắng ai là vô liêm sỉ?

Nghe tiếng, Phong Lôi kinh sợ từ lâu, tâm thần không khỏi bình tĩnh lại. Đám người trong ngoài khách sạn đang kinh ngạc, đều theo tiếng kêu nhìn lại. Ai lớn mất tới mức dám chất vấn tiền bối Kim Đan vậy?

Là hắn! Trong đám người, Thạch Nha Nhi lấy tay che miệng, thần sắc khó có thể tin được. Bên cạnh nàng, Thạch Đương và mấy tu sĩ cùng uống rượu tối qua đều trợn tròn mắt nhìn, trên gương mặt đầy kinh ngạc.

Trên đường phố buổi sáng có một bóng người một mình đi tới. Từng cơn gió nhẹ thổi qua nhưng không hề khiến tay áo hắn tung bay, chỉ có mái tóc đen lay động. Khi đi tới gần, đôi mắt hắn sáng ngời, miệng hơi nhếch lên có thể thấy được một nụ cười lạnh, trong thần sắc đầy vẻ xem thường.

- Vô lễ...!

- Lớn mật...!

Hai người áo đen tiến tới một bước, cùng kêu lên phẫn nộ. Lão già kia vẫn ngồi ngay ngắn bất động, nhưng vẻ mặt thâm trầm.

Bởi vì cuối cùng không nhiều phòng khiến cho trước cửa khách sạn trống trải rộng rãi. Trong ánh nắng sớm, bóng dáng Lâm Nhất có chút bắt mắt. Hắn chắp hai tay sau lưng, bước chậm rãi tới cách đối phương mười trượng mới dừng bước.

Lúc này tiên phường Lôi Minh Cốc hiếm khi có nhiều tu sĩ tập trung một chỗ vào buổi sáng như vậy. Vẻ mặt mỗi người lại khác nhau. Xem náo nhiệt đều là những tán tu và đệ tử trong tiên môn nhỏ. Lão già mặc huyền bào cùng hai người áo đen lại đến từ Hắc Sơn tông đều có vẻ mặt không tốt. Phong Lôi cùng mấy tu sĩ trong cốc xem như là người địa phương lại có dáng vẻ bị ức hiếp. Màtình hình có thay đổi, mọi người không hẹn đều nhìn xung quanh...

Trên đường phố chỉ có một người chầm chậm đi tới, chính là Lâm Nhất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.