Vô Tiên

Chương 1047: Thú bị nhốt (2)



Công Dã Ân kinh hãi không ngừng biến sắc, hoàn toàn khác hẳn vừa rồi. Dáng vẻ lão thận trọng như gặp phải kẻ địch lớn. Bất kể người này có phải là Lâm Nhất năm đó hay không, uy thế Kim Đan hậu kỳ dường như không giả! Người của Hắc Sơn tông muốn tìm, cuối cùng lại đến đây. Một nhân vật như vậy, mình làm sao có thể ứng đối được. Phong gia đáng chết, còn có Phong Lôi đáng giận kia, sau này ta sẽ tìm ngươi tính sổ!

Công Dã Ân suy nghĩ, không đợi Lâm Nhất nói đã quát to:

- Mỗi người tự chạy...!

Tuy lão có dáng vẻ của lão già nhưng thân thủ lại cực kỳ lưu loát, trong chớp mắt vừa la lên đã nhảy lên cao, đạp kiếm hồng bay nhanh rời đi.

Thấy thế, hai người áo đen này đã sớm mất khi khí thế ban đầu. Công Dã Ân là Kim Đan trưởng lão còn chạy, có thể thấy được chuyện lớn không ổn, không ai còn ngốc tới mức đứng chờ chết, chỉ có tách nhau ra chạy thoát thân mới có thể có một đường sống. Vì vậy, hai người không cam lòng tụt lại, từng người đều hoang mang bước lên phi kiếm!

Chẳng qua là trong giây lát, ba người ngang ngược đều chạy trối chết, khiến cho đám người đứng xem ở trong ngoài khách sạn đều trợn mắt há hốc mồm!

Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến người ta không kịp đề phòng, Lâm Nhất lại khẽ cười lạnh, đúng lúc làm ra một thủ quyết. Chỉ thấy trên không trung Lôi Minh Cốc đột nhiên có ánh sáng hiện lên, theo sau chính là mây mù vô tận lan tràn, hơn mười dặm sơn cốc lập tức có trận pháp bao phủ.

Không đợi có người kinh ngạc, lại nghe từ sâu trong mây mù phát ra một tiếng "Ầm”.

Cùng lúc đó, thân hình của Lâm Nhất đột nhiên di chuyển, chớp mắt lại vọt tới giữa không trung. Hắn trở tay ném đi một tia sáng màu vàng, chân đạp phi kiếm trực tiếp đuổi theo một người áo đen theo hướng ngược lại.

Tốc độ tu sĩ Trúc Cơ ngự kiếm sao nhanh bằng Lâm Nhất. Hắn thoáng cái đã đuổi kịp một người, giơ tay lên lại kéo Huyền Kim Thiết Bổng ra đập...

Người kia đang ngự kiếm lao như điên, bỗng nhiên phát hiện có tiếng động phía sau thì khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa kêu lên. Đối mặt với tu sĩ Kim Đan, kết quả giao đấu chính là chết. Y không dám chậm trễ liền muốn cố gắng né tránh. Ai ngờ một đám mây đen ép xuống đỉnh đầu, kèm theo tiếng xé gió khủng khiếp và lực lượng mạnh mẽ, khiến người ta không thể nào chống đỡ.

- Ầm...

Uy lực của Huyền Kim Thiết Bổng khiến cho hắn đổ sụp xuống. Không kịp phát ra một tiếng kêu thảm, người áo đen kia đã thành một tử thi từ giữa không trung rơi xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Một tu sĩ Trúc Cơ lại bị một gậy đánh chết như thế!

Kiếm hồng dưới chân nhất thời chuyển động, khi Lâm Nhất quay đầu thì giơ tay chộp một cái vào không trung. Một kim tiên đổi theo bóng người lại bay tới. Đó chính là một người tu sĩ khác vừa chạy trốn đã bị trói chặt, đang liều mạng giãy giụa.

Không đợi bóng người kia tới gần, Lâm Nhất bấm tay bắn ra một luồng đan hỏa về phía y. Trong tiếng hét thảm, đan hỏa xanh tím hóa thành một ngọn lửa cháy rừng rực, thoáng chốc lại đốt người đó thành tro tàn.

Trong giây lát, Lâm Nhất thu thập hai tu sĩ Trúc Cơ. Chân hắn đạp phi kiếm đứng giữa không trung, vẫy một cái gậy sắt trong tay và cất giọng nói:

- Công Dã Ân, còn không hiện thân cho ta!

Trên bầu trời chỉ có mây mù tràn ngập. Không ai lên tiếng trả lời, lại truyền tới những tiếng nổ ầm, ầm, ầm...

Trong thần thức của Lâm Nhất, Công Dã Ân bị 'Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận' vây khốn, nhất thời khó có thể tìm được lối ra. Y đang phát động pháp bảo đập loạn, nhưng không có tác dụng.

Lâm Nhất không chút hoang mang thu hồi Huyền Kim Thiết Bổng, làm ra mấy thủ quyết. Một trận cuồng phong cuốn đi, một góc mây mù tan biến hiện ra vẻ mặt hốt hoảng của Công Dã Ân.

Lâm Nhất chậm rãi tới gần, Công Dã Ân tức giận thở hổn hển hỏi:

- Ngươi bày ra trận pháp khi nào, sao có thể vây khốn cả sơn cốc chứ? Ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải ép nhau?

Thân là tu sĩ Kim Đan không đánh mà chạy, nhưng trốn không thoát, lại có thể nào không cho phép nổi giận!

Cười lạnh, Lâm Nhất muốn nói, bỗng vung tay áo phất một cái. Từng mảnh mây mù vọt tới, lập tức che kín dưới chân hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mà trong tiên phường phía dưới, những người trong khách sạn không hề nhàn rỗi. Có tiền bối cao nhân đấu pháp là cảnh tượng lớn khó gặp. Tuy nói còn chưa thể tham khảo cùng phỏng đoán, nhưng vẫn tăng thêm kiến thức, cơ hội tốt để mở mang tầm mắt. Bởi vậy, những tu sĩ Luyện Khí không đi vào trong viện, mà chạy ra trên đường phố, mỗi người đều ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên.

Phong Lôi cũng kinh sợ và ao ước, âm thầm tán thưởng không thôi. Thật sự không ngờ, Lâm Nhất từng là sư huynh đệ đồng môn với nhi tử của mình, bây giờ lại có tu vi cao cường như thế, còn có thể người không biết quỷ không hay mà bày trận pháp khóa lại tất cả sơn cốc. Tính tình của hắn có trách nhiệm, hành sự can cảm lại không mất tâm tư kín đáo. Lần này gặp được người này, thật đúng là chuyện may mắn!

- Ơ! Không thấy được gì cả...

Trong tiếng kêu kinh ngạc, Phong Lôi cùng mọi người nhìn lại. Lúc này bọn họ mới phát giác trên bầu trời đầy mây mù che phủ, không thấy bóng dáng của Lâm Nhất cùng Công Dã Ân nữa. Bọn họ có vận dụng thần thức cũng nhìn không thấy tình hình phía trên kia.

Trước cửa khách sạn, mấy tu sĩ Luyện Khí nhìn trời than thở. Trong đó Thạch Đương vẫn chưa hết khiếp sợ, hai tay xoắn lại với nhau, ngón tay vang lên từng tiếng rắc rắc. Thấy không có người nào để ý tới mình, hắn không còn vẻ tùy tiện trước đó nữa, khẽ nói với Thạch Nha Nhi bên cạnh:

- Muội tử, nếu không hai chúng ta trở về đi!

- Vị tiền bối kia chưa lộ diện, tình hình chiến đấu phía trên thế nào vẫn không thể nào biết được...

Thạch Nha Nhi vẫn ngước nhìn với vẻ mặt hưng phấn. Thạch Đương bất đắc dĩ nói:

- Bị mắng một câu vô liêm sỉ, vị tiền bối kia lại muốn chém tận giết tuyệt người ta. Tối hôm qua ta gọi hắn là đạo huynh, không biết sẽ có kết quả như thế nào...

- À! Tối hôm qua ta vẫn trừng mắt với hắn?

Bị dọa cho giật mình, Thạch Nha Nhi không chú ý tới động tĩnh trên không trung nữa, kéo ống tay áo Thạch Đương nói:

- Ca, ta có linh thạch, phải cố gắng tu luyện mới phải. Ca xem vị tiền bối kia thật lợi hại...

Hai người huynh muội thần giao cách cảm, vội vàng đi tới khách sạn tìm chưởng quỹ thanh toán tiền, lại đau khổ trở lại trên đường phố. Lôi Minh Cốc bị trận pháp phong tỏa, không thể ra vào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.