Vô Tiên

Chương 1073: Chắp cánh khó thoát (2)



Công Dã Bình và Vệ Tòng đứng yên tại chỗ, dào dạt hứng thú đánh giá tình hình hai bên đánh nhau.

Đạt Mông làm hành động này có phần muốn thăm dò, tấn công đột ngột, ra tay sắc bén mãnh liệt. Đối mặt thế công uy mãnh như vậy, Lãnh Thúy và Lăng Bá mặt biến sắc. Yến Khởi không đứng lên, vạt áo nhẹ bay, ống tay áo bay lên, hai tay vươn ra.

Hai luồng sáng vàng thoáng hiện, khoảnh khắc hóa thành hai còn rồng vàng mảnh nhỏ bắn về phía Đạt Mông và một trong hai người áo đen. Khi pháp bảo của kẻ tấn công bị chặn lại, một người áo đen khác thấy có chỗ trống liền lấy cây cờ nhỏ ba mặt phất hướng Yến Khởi.

Mắt thấy người này sắp thành công, Yến Khởi há mồm phun ra kiếm quang nhanh như tia chớp, thế đi như sấm sét, thế không thể đỡ, nháy mắt xuyên thủng trái tim người áo đen.

Vừa ra tay đã nhanh gọn chém chết một người, mặt Yến Khởi không biểu tình, hai bàn tay bóp chặt. Chính Dương Kim Long Thủ biến ra con rồng vàng quẫy mạnh định hất hai thanh phi kiếm bay về. Đạt Mông há mồm phun ra phi kiếm chém về phía đối phương, đồng bạn cũng không kém, lập tức ném một ngọc phù ra.

Mặt Yến Khởi lộ nét không cam lòng, há mồm phun ra một vật, lập tức biến to thành đỉnh vuông to cỡ trượng. Thân đỉnh đỏ thẫm khắc minh văn phát sáng, tỏa ra khí thế kinh người ngăn lại phi kiếm, lửa và lưỡi dao gió mạnh mẽ ập đến.

Trong khoảnh khắc đã công thủ mấy hiệp, Yến Khởi một chọi ba mà hơi chiếm ưu thế. Đạt Mông và đồng bạn vận dụng thủ đoạn không chừa kẽ hở, thế công dần mạnh hơn. Lúc này người bị giết mới ngã cái rầm xuống đất.

Chỉ còn ba phần tu vi mà đã giỏi thế này, nếu để Yến Khởi phục hồi tu vi thì những người ở đây có ai đánh lại được? Thấy thần uy của Yến Khởi làm Công Dã Bình tái mặt.

Vệ Tòng ở một bên thở phào, mở miệng nói:

- Yến Khởi lúc này chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ mà đã lấn lướt trưởng lão Đạt Mông, còn phải che chở an toàn cho người bên cạnh, sẽ bị vướng víu, hắn không chống đỡ được bao lâu.

Nét mặt Công Dã Bình giãn ra, cười nói:

- Ánh mắt của Vệ trưởng lão độc đáo, người tầm thường không thể sánh bằng.

Công Dã Bình tu đến Kim Đan hậu kỳ trong thời gian ngắn ngủi, tu vi hay ánh mắt đều không thể đánh đồng với Vệ Tòng. Nhưng người này làm thiếu tông chủ, không nói đến có tài huấn dưới tay hay không, chỉ riêng khí độ đã hơn hẳn người khác. Tuy nhiên tiếng cười này của Công Dã Bình là khen ngợi hay cố nịnh hót thì tùy người nghe nghĩ gì.

Vệ Tòng nặn ra nụ cười, mở miệng nói:

- Khiến Vệ mỗ khó hiểu là Yến Khởi rất ưu ái tiểu tử Lâm Nhất mà tại sao lúc này bỏ mặc hắn không quan tâm?

Vệ Tòng liếc qua Lâm Nhất ngồi một mình trong góc, sắc mặt đen tối, khỏi hỏi cũng biết ý đồ là định thừa dịp giết kẻ thù. Công Dã Bình có ý tưởng khác, hai người dù khác đường nhưng có chung mục đích, hợp tác với nhau đối phó một người.

Lúc này, gừng già Đạt Mông đã tìm được khuyết điểm của Yến Khởi trong khi đánh nhau, thế là không liều lĩnh đánh bừa nữa, đổi sang liều tu vi. Đạt Mông và đồng bạn vận dụng phi kiếm liên tiếp oanh kích đỉnh to, khiến Yến Khởi bận rộn phòng ngự, không rảnh tay phản công. Thoáng chốc hai bên giằng co.

Vệ Tòng xem rõ tình hình chiến đấu phía đối diện, cười nhạt. Yến Khởi ơi là Yến Khởi, ngươi cũng có kết cục ngày hôm nay. Làm tông chủ, chẳng những truyền Chính Dương Đỉnh cho người khác còn sốt ruột sử dụng nó, đủ thấy sát khí quấy phá trong thân thể của ngươi, tu vi hụt hơi, thua chắc rồi. Tiểu tử ở gần đó thì nhàn nhã, hãy để Vệ mỗ giải quyết ngươi!

Thần thái của Vệ Tòng ngạo mạn buông lời trêu chọc:

- Tiểu tử, ngươi muốn chết kiểu gì?

Vệ Tòng chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước tới gần Lâm Nhất. Vẻ mặt Công Dã Bình cười cợt đi theo. Trong mắt hai người thì xử đẹp tiểu tử trước mắt dễ như húp cháo.

Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, cầm gậy sắt lẳng lặng ngồi, âm thầm chú ý động tĩnh bốn phía. Gác ân oán đúng sai sang một bên, Lâm Nhất không muốn trơ mắt nhìn ba người Yến Khởi gặp nạn. Hắn thấy Yến Khởi một chốc còn cầm cự được thì hơi yên lòng, chợt nhìn hai kẻ thù đứng một bên nay bước tới gần, xem ra thời cơ không theo ý muốn con người, ai kêu đây chưa phải lúc trả thù.

Lâm Nhất chống gậy sắt chậm rãi đứng lên, nhếch mép với hai người đến gần. Công Dã Bình và Vệ Tòng nhìn nhau cười, rõ ràng là ngầm nhường đối phương đánh trước.

Lâm Nhất mỉm cười, ung dung như đang nói chuyện phiếm:

- Ha ha, tên nào lên trước chịu chết?

Công Dã Bình không giận ngược lại bật cười, ánh mắt mang theo ba phần thưởng thức nhìn Lâm Nhất:

- Gặp nguy không sợ, rất gan dạ. Nhưng không thấy trên người của ngươi có chút tu vi nào, không thoát khỏi kết cục thất bại. Nếu ngươi chịu quy phục thì Hắc Sơn tông của ta sẽ không bạc đãi ngươi. Thấy sao hả?

Lâm Nhất hếch cằm, dõng dạc nói:

- Công Dã Bình, ngươi giết Nhược Thủy tiên sinh của Đan Nguyên tông đã là khó tránh khỏi tội chết, đám người Hồng Vân cung gặp nạn lớn thế này cũng liên quan tới ngươi. Ngươi còn sống sẽ chỉ tai họa người khác, nếu chịu tự sát tạ tội thì có lẽ ta sẽ bỏ qua chuyện cũ!

Công Dã Bình sửng sốt, gã cười lớn như nghe chuyện gì rất thú vị, cười không dừng lại đưọc.

Công Dã Bình chỉ vào Lâm Nhất, lắc đầu mắng:

- Năm xưa chỉ là một tiểu bối Luyện Khí, kéo dài hơi tàn đến hiện giờ càng trở nên cuồng vọng. Hôm nay ngươi chắp cánh cũng khó bay!

Rầm!

Gậy sắt giộng mặt đất, sắc mặt Lâm Nhất dần lạnh xuống, tia mắt đảo qua lại giữa hai người.

Lâm Nhất khiêu khích nói:

- Hay là cả hai ngươi cùng lên đi.

- Hừ! Một mình Vệ mỗ đủ trừng trị ngươi rồi!

Vệ Tòng há mồm phun ra luồng kiếm quang bắn thẳng về phía Lâm Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.