Vô Tiên

Chương 1077: Thế ba chân (2)



Chớp mắt Chính Dương Đỉnh đã tới trên đầu, Lâm Nhất gồng hết sức, hai tay huơ gậy sắt kéo luồng gió đen đập mạnh.

Bùm!

Giống như thiên địa va chạm vào nhau, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, Huyền Kim Thiết Bổng và Chính Dương Đỉnh cứng rắn va nhau.

Sức mạnh vạn quân làm gan bàn tay của Lâm Nhất sắp rách, hai tay đau nhức khó chịu, hắn ngã sấp xuống đất. Chính Dương Đỉnh thì bay lên cao, chậm rãi lộn mấy vòng lại đập xuống, có tiếng trong trẻo nặng nề vang vọng trong hang núi, văng vẳng không dứt.

Bùm!

Lâm Nhất ngã xuống đất, sương khói dưới người như vằn nước tán đi. Chính Dương Đỉnh to hơn trượng đã lộn trở về, mở ra miệng đỉnh đen ngòm định nuốt Lâm Nhất. Hắn rùng mình, nhún mũi chân bay xéo ra ngoài, bên tai vang tiếng trầm đục, là Long Tu ngăn cản phi kiếm, giằng co với nhau.

Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, hắn nhảy lên gò đá bên cạnh, nhảy vọt lên bên trên Chính Dương Đỉnh rồi nghiến răng giơ cao gậy sắt. Ngay lúc này, Lâm Nhất mặt biến sắc vội nhìn sang Kim Long kiếm, thầm la nguy rồi.

Áng mây đen không lớn kia bỗng hóa thành đoàn sáng chói mắt, tia chớp vụt qua.

Đùng!

Tia chớp giáng xuống, tia điện li ti bỗng chốc tụ lại thành lôi quang thô cỡ cánh tay đánh xuống Kim Long kiếm.

Kim Long kiếm như lá rụng trong gió lớn, nó lộn mấy vòng rồi lắc lư bay lên.

Có tiếng người mắng:

- Chó chết! Đang ngủ ngon tự dưng bị đánh thức, dám dùng lôi pháp đánh ta! Ta . . . đánh hắn giùm ta!

Chuyện vừa rồi diễn ra trong chớp mắt, khóe môi Lâm Nhất cong lên, hai tay gồng sức, Huyền Kim Thiết Bổng phát ra tiếng rền rỉ đập xuống.

- Hừ! Cứng đối cứng, ai ở bên dưới là kẻ đó chịu thiệt, ta chống mắt xem Chính Dương Đỉnh nhà ngươi có uy phong bao lớn!

Thấy Lâm Nhất đỡ được một kích mình đã dốc hết sức, còn không quên đập Chính Dương Đỉnh, Vệ Tòng đứng gần đó hơi ngạc nhiên. Phi kiếm bị ngăn cản thì còn hợp lý, ai chẳng có pháp bảo phòng thân? Chính Dương Đỉnh của lão là bảo bối trấn sơn của Chính Dương tông, cao thủ Kim Đan hậu kỳ đều không dám coi thường. Hơn nữa Vệ Tòng thi triển lôi pháp càng là thuật hiếm hoi trong tiên môn, vậy mà không làm gì được thanh kim kiếm kia?

Tiểu tử này chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, vậy mà khi ra tay khí thế không thua gì tu vi Kim Đan hậu kỳ. Gân cốt của hắn như thép đúc, càng bị thương càng hăng hái.

Lồng ngực nghẹn lại, Vệ Tòng khẽ quát, ngón tay điểm một cái.

Tiểu tử, nếu Chính Dương Đỉnh sơ sài rách nát như gậy sắt của ngươi thì sao xứng là bảo bối trấn sơn?

Lâm Nhất đang giơ gậy đập, đỉnh đen to bỗng biến mất làm hắn đập hụt lôi kéo hắn lảo đảo rơi xuống. Chưa chạm đất hắn đã dùng đầu gậy điểm nhẹ, xoay người định nhảy lên thì bỗng bị khí thế vô hình chặn lại.

Lâm Nhất mặt biến sắc, chợt nhận ra đỉnh to biến mất lại xuất hiện, nó nhấp nháy tia sáng màu đen. Miệng đỉnh đen không to cỡ trượng nữa mà lớn không giới hạn, nước ngập trời đổ xuống đầu. Lâm Nhất hoảng hốt cảm giác như rơi vào biển cả bao la, hắn thì nhỏ bé mà bất lực. Đối diện uy thiên địa vô thượng khiến người không cách nào chống lại, không có đường tránh né, chỉ có thể chờ đợi giây phút bị cắn nuốt.

Lâm Nhất đứng ngây người tại chỗ, mặt hoang mang. Đỉnh to từ từ quay tròn, từ từ hạ xuống trong làn khói bốc hơi mù mịt.

Tiểu tử thối, ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh bao lớn, hừ!

Vệ Tòng đắc ý nhếch mép cười nhạt, bấm thủ quyết.

Oong!

Đỉnh to bỗng chìm xuống.

Lâm Nhất cảm giác thân thể dần mềm nhũn, tinh thần mơ hồ, dường như tùy thời hòa vào biển mênh mông, dù thành một giọt nước trong đó hay hóa thành ngọn gió hư vô thì hắn không oán không hối hận. Nhưng vì sao lạnh lẽo trong tim càng lúc càng nặng nề?

Lão Long hét chói tai:

- Này, đúng là thiếu kiến thức! Một pháp bảo đồng nát thôi, có gì hay mà xem, mau tỉnh lại!

Âm thanh như tiếng sấm nổ giữa trời xanh, Lâm Nhất giật bắn người. Hắn không kịp nghĩ nhiều, cầm gậy sắt nhảy sang bên né tránh, nhưng thân thể như lún xuống bùn không thể nhúc nhích. Lâm Nhất thầm phun nước miếng, một miếng ngọc phù hiện ra trong tay hắn, khi hắn sắp vận dụng nó, phút chỉ mành treo chuông lại có diễn biến kỳ dị.

Dị tượng khiến người sợ đứng tim chợt biến mất, trước mắt Lâm Nhất vẫn là hang núi quen thuộc. Đỉnh to khiến người bất lực định giáng xuống thì bỗng khựng lại, ánh sáng đen xẹt qua, nó rút nhỏ còn cỡ nắm tay, lẳng lặng treo giữa không trung.

Mới rồi chỉ là ảo cảnh sao?

Nhưng Lâm Nhất vững tin mọi thứ bí ẩn khó lường kia tuyệt đối đẩy hắn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Lâm Nhất nhìn chằm chằm cái đỉnh nhỏ, vẫn đang rất khiếp sợ nhưng đã nhanh nhẹn lắc người rời khỏi chỗ cũ.

Vệ Tòng tức giận xoay người lại:

- Yến Khởi, là ngươi . . .!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.