Vô Tiên

Chương 1085: Thì ra là vậy (2)



- Yến mỗ chưa từng sợ ai.

Nhạc Thành Tử từ tốn nói:

- Có điều cầu đạo sẽ nhận được báo, đạo của trời, đạo của ta.

Công Dã Kiền khinh thường hừ lạnh, cực kỳ bá đạo nói:

- Dù là vì báo mối thù giết nhi tử hay vì bộ Động Chân Kinh thì tiểu tử này đều là của ta! Trong Cửu Tuyệt Âm Sát Trận có ai dám không nghe . . .!

Lời nói huênh hoang chưa dứt chợt nghe tiếng cười nhạt, Công Dã Kiền tức giận hỏi:

- Tiểu tử, ngươi dám châm biếm bản tông chủ? Muốn chết!

Lâm Nhất ở trong vòng vây như chiếc thuyền con trong sóng lớn, tùy thời sẽ bị sóng thần nuốt chửng, nhưng hắn mặt không đổi sắc, lạnh như tiền.

Lâm Nhất cười khẩy xong ngang nhiên nói với Công Dã Kiền:

- Tình hình ở Huyền Thiên Tháp năm xưa so với hôm nay thì sao? Huyền Thiên môn có thể lấy được một miếng ngọc giản từ tay của ta không? Nếu không phải nghĩ tình đồng môn thì Chính Dương tông sẽ được như ý muốn sao? Hừ!

Lâm Nhất lạnh lùng liếc Nhạc Thành Tử và Yến Khởi, nhếch mép nói:

- Ai nấy lòng tham không đáy, chỉ là hạng người nịnh nọt, bè lũ xu nịnh.

Yến Khởi mặt biến sắc quát:

- Lâm Nhất, Chính Dương tông ta có phụ ngươi không?

Lâm Nhất bác bỏ:

- Vậy ta đã bao giờ phụ Chính Dương tông chưa? Ngày xưa Quy Linh cốc hung hiểm trùng trùng, dù biết rõ nhưng ta vẫn dấn thân vào tuyệt địa, đưa lên kinh văn trợ giúp kết anh. Nhưng sau đó liền bị Huyền Thiên môn cầm tù năm mươi ba năm, suýt mất mạng mấy phen, nhưng ta có từng oán hận nửa câu? Đừng nói không ai biết kế chịu khổ của Chính Dương tông, Lâm Nhất này xem trọng là tình đồng môn! Yến tông chủ nhà ngươi và Lãnh các chủ chỉ biết suy nghĩ tính toán này kia, ban ân uy thế nào, làm việc luôn đặt lợi lên hàng đầu, đã có chút thành ý nào không?

Mặt Yến Khởi tái nhợt, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất chằm chằm. Lãnh Thúy vừa ngạc nhiên vừa không biết làm sao. Lăng Bá mím chặt môi, vẻ mặt bối rối lo sợ. Công Dã Kiền nhìn tất cả, hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười quỷ dị.

Giọng Lâm Nhất cao vút:

- Người kính ta một thước thì ta kính lại một trượng! Nếu Yến tông chủ có chút ngay thẳng thì có lẽ ta đã hai tay dâng lên Động Chân Kinh! Nếu giống như Huyền Thiên môn . . .

Nhạc Thành Tử nhìn tiểu tử kia ngó qua là biết mình không may mắn thoát khỏi, lão nhăn mặt.

Quả nhiên nghe có người chỉ trích:

- Toàn sư môn đều lòng tham không đáy, mất trí phát cuồng! Chẳng những ép chết Lan Kỳ Nhi, càng buộc ta chín chết một sống! Các ngươi đã vừa lòng đẹp ý chưa!?

Nhạc Thành Tử vuốt râu dài, thầm thở dài. Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo đứng phía xa vẻ mặt xấu hổ, muốn cãi lại mấy câu nhưng nghẹn lời.

Sau khi dùng ngôn từ kích động, Lâm Nhất thở hắt ra uất ức trong lòng.

Hắn dịu giọng lại, lời nói với Công Dã Kiền đầy ẩn ý:

- Thứ ta không muốn lấy ra thì dù có chết cũng không ai chiếm được!

Hai nhà tiên môn bị răn dạy một hơi đã á khẩu, vẻ mặt lúng túng. Đáy mắt Công Dã Kiền lóe tia sung sướng, bỗng nhiên cười như điên, tiếng cười hể hả vang vọng hang núi.

Chốc lát sau Công Dã Kiền lắc đầu nói:

- Tiểu tử, ngươi không có tài nhìn người, nếu sớm đầu vào Hắc Sơn tông ta thì đã không chịu nhiều mầm họa như vậy. Tiếc rằng hôm nay ngươi không nên đến đây.

Đây là người thứ ba bảo ta không nên đến.

Lâm Nhất nhướng đuôi chân mày, thuận miệng nói:

- Chỉ vì ta có giao ước với người nên buộc phải đến.

Khí thế trên người Công Dã Kiền giảm bớt, nhưng vẫn như hổ rình mồi.

Lâm Nhất nói:

- Công Dã Bình giết sư trưởng của ta, Công Dã Mạc hại ta suýt mất mạng, ta định tìm hai người này đòi lại lẽ công bằng nhưng không biết họ ở đâu. May mà có người trả thù thay ta, kết quả là ta đến . . .

Công Dã Kiền sầm mặt xuống:

- Kết quả là ngươi giết nhi tử út của ta.

Gã tức giận trừng Yến Khởi và Nhạc Thành Tử, nhe răng cười hỏi Lâm Nhất:

- Có muốn biết giao ước của ta với người khác không?

Ngươi nghĩ rằng ta tốn bao công sức, cố chống chọi thật lâu là vì điều gì?

Lâm Nhất dửng dưng nói:

- Liên quan gì đến ta?

Công Dã Kiền hừ mũi nói:

- Liên quan gì ngươi? Chờ bản tông chủ nói rõ ra thì tiểu tử nhà ngươi sẽ biết ngay có liên quan đến ngươi hay không.

Tiểu tử này giờ như cá chậu chim lồng, lươn trong rọ, đã nằm gọn trong lòng bàn tay của mình. Huyền Thiên môn và Chính Dương tông mơ tưởng viễn vông muốn đấu pháp với bản tông chủ? Không biết tự lượng sức mình!

Khuôn mặt kiêu căng của Công Dã Kiền lộ nét đắc ý, mở miệng nói:

- Năm đó có người vì chí bảo Huyền Thiên Điện trong Huyền Thiên tiên cảnh phát thư khiêu chiến với ba nhà tiên môn ta. Sau trận đại chiến, chúng ta không đánh lại, rút kinh nghiệm xương máu, chợt hiểu ra ngoài trời còn có người, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Làm tu sĩ nên đặt tu hành lên hàng đầu, đại đạo là trên hết. Nhưng tiên môn ba nhà có ân oán đã lâu, trong một chốc khó thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước, sao có thể yên lòng tu luyện?

- Cho nên ba nhà bàn bạc chọn một ngày quyết cao thấp để chấm dứt ân oán đúng sai, xếp hạng thứ tự tiên môn. Nhưng hai nhà khác là kẻ địch của Hắc Sơn tông ta, họ mà liên hợp lại thì bên ta không có cơ hội thắng. Ha ha, bản tông chủ không đánh liền chạy, ai làm gì được bản tông chủ? Nhưng chúng ta đều không mong muốn điều này. Sau đó trải qua bản tông chủ đề nghị, ba nhà lại bàn bạc, từ bản tông chủ chọn chỗ bày ra chiến trường, nếu hai nhà có thể xuyên thấu và cam nguyện đến vào cục thì ta sẽ không trốn tránh, một trận chiến định thắng thua.

Công Dã Kiền tạm dừng, vẻ mặt trêu cợt nhìn Lâm Nhất, nói tiếp:

- Ngoài ra sau khi xếp thứ tự tiên môn Đại Hạ rồi thì chí bảo tiên gia của Huyền Thiên điện sẽ của chung ba nhà.

Công Dã Kiền đổi giọng lạnh băng mắng:

- Tiểu tử chết tiệt, ngươi nói xem mọi thứ có liên quan đến ngươi không? Ngươi giết Công Dã Bình là người có tu vi cao nhất trong nhiều tử tôn của ta, là tương lai của Công Dã gia ta, thậm chí là tương lai của Hắc Sơn tông, a!

Nói đến đây khó kiềm nỗi căm hận trong lồng ngực, Công Dã Kiền nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tạm giác giao ước sang một bên, bản tông chủ phải trừng trị ngươi đã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.