Vô Tiên

Chương 110: Phía sau núi (2)



Lâm Nhất âm thầm đắc ý, miệng ngâm nga tiểu khúc! Nghề nuôi ngựa này cũng không tồi, nơi này phong cảnh xinh đẹp, sau này ở đây cưỡi ngựa cũng khá thích ý.

Trở lại Xa Mã đại viện, còn chưa dắt ngựa vào chuồng, Hồ Vạn đã như một trận gió chạy tới, mang theo khuôn mặt tươi cười nói:

- Ta nói Lâm sư đệ, những sự tình như vậy sau này để sư huynh làm, đến, để cho ta tới, ha ha!

Lâm Nhất tất nhiên là biết mấy người ở trong viện. Thần thức trước sau không rời đã dần thành một tập quán. Mà Hồ Vạn bây giờ và Hồ Vạn lúc sáng, quả thực là như hai người khác nhau. Hắn mặc cho đối phương đoạt lấy dây cương trong tay, chịu khó bận rộn.

- Sư đệ trở lại, khà khà, khổ cực rồi!

Văn Luân chập chững đi qua, thân thể tuỳ theo bước chân lay động. Trên mặt hắn mang theo nụ cười thân thiết, mắt nhỏ sáng ngời.

Trầm Đinh theo ở phía sau gãi đầu, vẻ mặt không rõ. Mới vừa rồi Văn Luân còn cần mình nâng, vì sao vừa thấy Lâm Nhất, tức khắc đã có thể tự mình bước đi cơ chứ?

- Hai vị sư huynh khách khí như vậy, để sư đệ làm sao chịu nổi?

Lâm Nhất lắc đầu, như có chút bất đắc dĩ.

Sắc mặt Văn Luân đỏ lên, vội xua tay liên tục, vẻ mặt xấu hổ và bất an. Hồ Vạn cũng chạy tới, thần tình lộ ra lúng túng, nhìn Lâm Nhất chắp tay nói:

- Đều là huynh đệ ta không đúng, chúng ta ở nơi này xin lỗi sư đệ.

Lâm Nhất thấy hai người ngôn ngữ thành khẩn, không giống giả bộ, thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm mặt nói:

- Việc này cứ như vậy bỏ qua, tiểu đệ nhỏ tuổi không hiểu chuyện, thủ hạ không biết nặng nhẹ, mong hai vị sư huynh đừng để trong lòng. Tiểu đệ nhận lỗi!

Nói xong hắn nhìn hai người thi lễ thật sâu.

Lâm Nhất khiêm tốn như vậy, để tâm trạng của hai người bình phục.

Lâm Nhất lại nói tiếp:

- Tiểu đệ mới đến, cái gì cũng không hiểu, mong ba vị sư huynh chỉ điểm nhiều hơn.

Xa Mã đại viện chỉ có bốn sư huynh đệ, lúc này mới tính chính thức giao lưu. Trầm Đinh nghe ba người đối thoại có chút hồ đồ, nhưng trước mắt sư huynh đệ hoà thuận, vẫn để cho trong lòng người sung sướng, không khỏi ha ha tự cười.

Hồ Vạn và Văn Luân thấy Lâm Nhất quả thực chuyện cũ sẽ bỏ qua, hơn nữa làm người hiền hoà, lời nói mang theo chân thành, không khỏi sinh ra hảo cảm.

Người với người ở chung là như vậy, cái nhìn đầu tiên có thể ảnh hưởng ngươi lựa chọn, mà kết quả thường thường sẽ ngoài dự đoán của mọi người.

Hồ Vạn lôi kéo Lâm Nhất, mọi người đồng thời ngồi vây quanh ở trên đống cỏ khô.

- Sư đệ, mới sáng sớm đã cưỡi ngựa đến hậu sơn ?

Văn Luân mang theo thân thiết hỏi.

Sư huynh đệ như vậy, ngược lại cũng vui vẻ hòa thuận.

Lâm Nhất cười nói:

- Mã trưởng lão sai phái, bồi mấy vị khách nhân đến hậu sơn du ngoạn, tiểu đệ theo làm người chăn ngựa.

- Sư đệ nói chuyện thú vị, từ mã phu này ngược lại cũng chuẩn xác, ha ha!

Hồ Vạn lắc đầu cười nói:

- Bất quá Mã trưởng lão này ở trong tông môn uy vọng khá cao, đi theo hầu hạ, cũng là sự tình khiến người ta vinh hạnh.

- Sư huynh nói có lý, tiểu đệ bất quá là một đệ tử ngoại môn, trong lòng cũng không có khúc mắc. Phía sau núi ngược lại là một nơi đẹp, thác cao hồ sâu, vách đá phi nham, để tiểu đệ có thể mở rộng tầm mắt.

Lâm Nhất giống như chưa hết thòm thèm.

Văn Luân di chuyển tới gần Lâm Nhất, nhưng vừa di động, mày không khỏi nhíu lại.

Hắn mới vừa muốn nói chuyện, lại bị Lâm Nhất lên tiếng ngăn cản.

- Ta thay sư huynh xem một chút.

Nói xong, Lâm Nhất cũng không để ý Văn Luân chối từ, nhẹ nắm chân phải, cũng không cởi giầy, ngón tay ở lòng bàn chân và mắt cá chân điểm mấy chỉ.

Thời gian nháy mắt, Lâm Nhất thả chân phải của Văn Luân xuống, mắt lộ ra ý cười hỏi:

- Sư huynh cảm giác như thế nào?

Hồ Vạn và Trầm Đinh chỉ cảm thấy ngón tay của Lâm Nhất loáng một cái, không biết đến tột cùng làm gì.

Mắt Văn Luân thì trợn tròn xoe, vẻ mặt ngạc nhiên! Ngón tay của Lâm Nhất hư đạn, hắn cũng thấy không rõ lắm, nhưng lòng bàn chân và vài huyệt vị như bị gai châm, cảm giác tê dại hừng hực lưu động toàn bộ đùi phải. Tùy ý đi đứng thoáng một chút, đau đớn nửa ngày lại thần kỳ biến mất rồi.

- Đa tạ sư đệ, không nghĩ tới sư đệ còn tinh thông y thuật!

Văn Luân muốn đứng dậy đáp tạ, lại bị Lâm Nhất ngăn cản, cười nói:

- Không thể nói tinh thông, chỉ là một ít tiểu thuật lưu thông máu mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Văn Luân bị Lâm Nhất đánh trúng bàn chân, huyết mạch ở chân tắc nghẽn, tất nhiên là bị Lâm Nhất nhìn ở trong mắt, có chút không đành lòng, nên ra tay giúp đỡ.

Hồ Vạn than thở:

- Sư đệ thực là trạch tâm nhân hậu, nghĩ tới lúc trước chúng ta còn cố ý làm khó dễ, khà khà! Cũng may sư đệ rộng lượng, không có tính toán với chúng ta.

- Sự tình đã qua đừng nói nữa, ha ha!

Lâm Nhất phất tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.