Vô Tiên

Chương 1102: Rồng lặn ra khỏi vực (1)



Trên đảo nhỏ, Lâm Nhất ngồi canh giữ xương khô, mưa gió không làm hắn lay động.

Cách mười mấy dặm, một vệt kiếm bay xa. Ngay sau đó, mười vệt kiếm từ bốn phương tám hướng bay đến. Vào lúc này, thân hình của Lâm Nhất nhẹ nhúc nhích.

Thấy chúng đệ tử lĩnh mệnh tiến đến, Nhạc Thành Tử dẫn đầu bay lên cao, vài giây đã đến đảo nhỏ chỗ Lâm Nhất ở.

Mười người bao vây đảo đá ngầm to cỡ trượng. Nhạc Thành Tử tiến lên một bước, định nói gì thì bỗng mặt biến sắc, nhìn chăm chú.

Bóng người ngồi trên đảo dần tan biến, chỉ còn một bộ xương khô, rất quỷ dị.

Biết rõ có biến, tu sĩ Kim Đan có mặt ở đây đều hoang mang.

Nhạc Thành Tử hét to:

- Hay cho thủ thuật che mắt! Hắn đã chạy trốn hướng đông, đuổi theo!

Chưa dứt lời, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi đã ngự không đi.

Mọi người nghe cảnh báo mới dùng thần thức phát hiện manh mối. Bóng người chạy vắt giò lên cổ thẳng tới trước không phải Lâm Nhất thì là ai? Hình như nhận ra động tĩnh người, hắn vừa chạy nhanh vừa phất tay, trận pháp trên đảo nhỏ biến mất, vài luồng sáng bay về phía hắn.

Thì ra người canh giữ xương khô là giả, chỉ là ảo giác, Lâm Nhất dùng kế vẻ sầu để lại vỏ. Đám người đã hiểu ra thì không do dự nữa, ngự kiếm đuổi theo.

Lâm Nhất chạy trốn trước một bước, khi Huyền Thiên môn điều động người, trước khi đảo nhỏ bị bao vây thì hắn vận dụng thuật thân phận biến ra một thân phận che giấu tai mắt người, thừa dịp chạy trốn về phía đông. Bất đắc dĩ thân phận này không dùng được lâu, vài giây sau sẽ biến mất, nhưng lừa được bao lâu hay bấy lâu, giành tiên cơ một bước là có thêm một tia hy vọng đảo ngược tình thế, ai bảo đây là sai? Không may là chớp mắt bị phát hiện tung tích, Nhạc Thành Tử và Yến Khởi rượt theo.

Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, hắn thu về cờ trận và trận bàn của Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận, tay cầm Kim Long kiếm.

Lâm Nhất sốt ruột hét to:

- Lão Long, giúp ta một tay!

. . .

Bên ngoài Phong Hải đại trận đang nổi sóng gió.

Trong khi đám người Nhạc Thành Tử rượt bắt Lâm Nhất, mắt Công Dã Kiền lóe tia tàn khốc. Lão phủi vạt áo, đứng dậy, chân đạp mây đen bay thẳng lên trời, lướt qua Huyền Thiên môn bay về phía Phong Hải đại trận.

. . .

Từ đảo nhỏ nơi có di hài của Huyền Thiên tổ sư đến phía đông đại trận chỉ hơn hai trăm dặm. Lâm Nhất thừa dịp loạn bỏ chạy, chưa chạy đến một nửa chặng đường đã bị Nhạc Thành Tử và Yến Khởi phát hiện. Sau khi hắn thu về cờ trận, trận bàn thì người phía sau đã rượt tới nơi.

Nếu trận pháp đằng trước làm vướng chân Lâm Nhất một chút thôi là sẽ bị người phía sau bắt kịp, vây nhốt ngay. Khi đó hắn muốn lại trốn thoát thì khó còn hơn lên trời.

Hôm nay liều một phen, không có đường lui!

Lâm Nhất mới kêu gọi Lão Long đã cảm giác tay chìm xuống, Kim Long kiếm dài ba thước lấp lóe tia sáng khác lạ, linh lực trong người bị hút nhanh. Lâm Nhất ngạc nhiên, thế đi trong phong độn hơi khựng lại, làm hắn hiện hình giữa không trung.

Đúng lúc này bên tai nghe tiếng hét của Nhạc Thành Tử:

- Lâm Nhất, hãy bó tay chịu trói, lão phu sẽ không bị thương ngươi!

Lâm Nhất mới tạm dừng đã bị Nhạc Thành Tử, Yến Khởi đuổi theo phía sau chỉ còn cách mười dặm, Phong Hải đại trận thì cách hơn năm mươi dặm đằng trước.

Tình thế nguy cấp không thể do dự một giây, Lão Long hét to:

- Dốc hết sức ra xẻ trận pháp! Người chắn giết người, thần chắn giết thần!

Hay cho câu người chắn giết người, thần chắn giết thần!

Chân mày Lâm Nhất dựng đứng, cắn chặt hàm răng cưỡng ép vận chuyển Thăng Long Quyết và Huyền Thiên tâm pháp. Lực lượng của Long Đan và Kim Đan điên cuồng trút vào kim kiếm trong tay hắn. Chỉ một giây, vẩy rồng bảo vệ toàn thân và hai má, bóng rồng to cỡ hai trượng hiện ra sau lưng Lâm Nhất, Kim Long kiếm thì tỏa ánh sáng vàng chói lòa, khí thế cuồng bạo mà sắc bén bộc phát ra.

Kim Long kiếm chỉ tới trước, vệt kiếm chói mắt kéo Lâm Nhất lao nhanh đi. Phong Hải trận pháp ở ngay trước mắt, Lâm Nhất nhanh như tia chớp, tựa giao long trở mình, hắn vừa bay ngang vừa kéo trường kiếm về, lật mạnh lại, liều mạng xông tới trước.

Khi Lâm Nhất định dồn hết sức chém một nhát kiếm xuống thì biến dị sinh ra. Trận pháp phòng thủ kiên cố bỗng tách ra lỗ hổng to cỡ trượng. Lâm Nhất ngạc nhiên, nhưng không kịp nghĩ nhiều, hắn mượn đà kiếm đi, sau người kéo theo bóng rồng xuyên qua lỗ hổng. Khi rời đi, trong thần thức của Lâm Nhất bắt lấy bóng áo trắng vụt qua.

Đám người Nhạc Thành Tử, Yến Khởi rượt theo sau, ngạc nhiên vì Lâm Nhất trốn thoát. Bóng áo trắng cúi đầu đứng trang nghiêm, rõ ràng muốn xin tội.

Nhạc Thành Tử liếc qua đệ tử môn hạ này, không truy cứu, thầm thở dài rồi lao ra trận pháp. Đám người Yến Khởi nối đuôi theo sau.

Ngoài đại trận, mây đen dày đặc, sóng thần ngập trời, bão tố giông gió ập đến. Lâm Nhất nhảy vào thiên địa vần vũ, chưa kịp mượn cơ hội trốn ra thì ánh sáng chói mắt bừng lên, một tia chớp chợt giáng xuống.

Đùng!

Lâm Nhất vội vàng nương đà xoay nhanh, tia chớp lướt qua người trong đường tơ kẽ tóc rồi đánh xuống mặt biển.

Một bóng người chặn đường đi của hắn, cười to bảo:

- Ha ha! Lâm sư đệ, từ biệt nhiều năm, hôm nay gặp nhau trong mưa gió, thật khiến người thổn thức.

Trên mặt biển cách hơn mười trượng, người chặn đường cười cuồng. Vóc dáng chắc nịch, nụ cười chân chất không khác gì với Mạc Đại năm xưa nét mặt đắc ý không có chút chột dạ, dường như đòn đánh lén vừa rồi chẳng liên quan tới gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.