Vô Tiên

Chương 1105: Mặt trời mọc đỏ máu (2)



Lão thở hổn hển vội móc một nắm đan dược ra nhét vào miệng, râu treo vết máu, khuôn mặt hơi dữ tợn, đảo tròng mắt lóe tia sáng lạnh hung ác, lão cắn răng đuổi theo Lâm Nhất.

Nhạc Thành Tử, Yến Khởi tụ lại với nhau, biểu tình quái dị, có giật mình, may mắn và đủ thứ. Đắn đo nên lấy hay bỏ khiến hai người hơi do dự, sau đó có quyết định.

Nhìn Lâm Nhất và Công Dã Kiền khuất xa, Nhạc Thành Tử từ xa dặn dò đệ tử môn hạ vài câu rồi vội đuổi theo. Trước khi đi Yến Khởi ngoái đầu nhìn Lãnh Thúy, nhẹ gật đầu ra hiệu.

Cuối cùng Lâm Nhất vẫn trốn thoát, chui vào biển mênh mông sâu thẳm. Ba cao thủ Nguyên Anh duy nhất của Đại Hạ đuổi theo hắn.

Mưa gió đã tan, mây đen tan biến, muôn vàn tia sáng chiếu khắp, một vầng mặt trời đỏ máu mọc lên từ phương đông.

***

Cả người Lâm Nhất vắt ngang mặc cho Kim Long kiếm kéo bay nhanh.

Có người từ phía sau đuổi tới, cách gần như là Công Dã Kiền không bị Kim Long kiếm đánh chết. Lão nhân này bị thương, tu vi không bằng lúc khỏe nhưng vẫn không sợ hãi, chắc đã nhận ra cảnh khốn khố của hắn, đáng giận!

Nhạc Thành Tử và Yến Khởi cũng theo sát, hai kẻ thừa dịp cháy nhà vô hôi của. Khi kim kiếm của ta phát uy thì hai ngươi trốn thật xa, chứ không thì đã . . . hừ!

Ba người đều là cao thủ Nguyên Anh, ngự không mà đi nhanh kinh khủng, chốc lát sau sẽ đuổi kịp.

Lâm Nhất quay đầu nhìn, lòng thầm bất đắc dĩ. Mới rồi cạn kiệt linh lực làm hắn suýt rớt xuống biển.

Kim Long kiếm lần đầu tiên cậy mạnh, hút hết bốn phần linh lực, lại rơi vào trùng vây, Lâm Nhất tự biết liều sống chết là đây nên một lần hao năm phần linh lực. Lúc này linh lực trên người hắn chưa tới một phần, hắn bị phi kiếm kéo đi mà không rớt xuống là nhờ bay theo tia sáng, theo ánh mặt trời, đã là may mắn trong bất hạnh, nên biết thỏa mãn.

Lâm Nhất lấy một khối linh thạch ra cầm trong lòng bàn tay, liều mạng hút linh khí bên trong bổ sung thể lực, tiếp tục tiến tới trước. Một luồng sáng vàng mỏng manh bay ra từ Kim Long kiếm, giây lát chui vào Kim Đan trong khí hải của Lâm Nhất, giọng oán trách của Lão Long vang lên:

- Lâm tiểu tử, ngươi quá yếu! Với tính khí của Lão Long thì đã một kiếm chém ba vật nhỏ không biết tốt xấu kia, hừ!

Lâm Nhất vốn định cãi lại vài câu nhưng Lão Long nói trúng ngay điểm yếu làm hắn câm nín. Nếu có thể thoải mái điều khiển Kim Long kiếm thì ta đã quay lại xử Công Dã Kiền rồi. Ai kêu mình quá yếu làm chi?

Lâm Nhất đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi:

- Lão Long, mới nãy uy của kim kiếm rất kinh người, cần tu đến tu vi Nguyên Anh trung kỳ mới thi triển nổi một kích như vậy nhỉ?

Lão Long khinh thường cười khẩy nói:

- Nguyên Anh trung kỳ có đáng gì, tu sĩ Hóa Thần đánh một kích hết sức chỉ đến thế là cùng, đường kiếm lúc trước có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ.

Một kích hết sức của tu sĩ Hóa Thần? Lâm Nhất nghe vậy lòng phấn khởi.

Nhưng tiếp theo Lão Long đổ nguyên thau nước lạnh lên đầu hắn:

- Nếu không nhờ Lão Long hao phí lực lượng thần hồn giúp đỡ thì dù ngươi đến tu vi Hóa Thần cũng khó sử dụng uy lực của kim kiếm.

Lâm Nhất khó hiểu hỏi:

- Tại sao vậy?

Lão Long lười biếng nói:

- Không sao cả, nếu không phải linh lực của ngươi cạn kiệt thì đã giết được Công Dã Kiền kia, lãng phí lực lượng tâm hồn nhiều năm của Lão Long này. Hai tòa linh mạch, miễn trả giá.

Lão Long không muốn nói nhiều về những gì liên quan Kim Long kiếm, nhưng tính sổ sách thì rõ ràng, một lần ra tay là một tòa linh mạch. Lão Long đã giúp đỡ hai phen nên tính ra là hai tòa linh mạch.

Lâm Nhất sảng khoái nói:

- Lão Long, sau này nếu có linh mạch thích hợp thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa.

Trên người của Lão Long có nhiều điều chưa biết, không cần hỏi rõ ngọn nguồn làm gì. Hôm nay đối phương lại cứu mạng hắn lần nữa, thế là quá đủ. Nên biết phần lớn linh mạch là vật có chủ, hở chút là chọc rắc rối lớn tới. Lâm Nhất nói nhẹ nhàng như thể của người phúc mình, cũng biểu lộ từ nay về sau cùng Lão Long tiến lùi.

- Hừ! Vậy mới được chứ. Tiểu tử hãy nghĩ cách trốn đi, Lão Long mệt rồi.

Lão Long nói xong im lặng.

Nghĩ cách trốn? Dù nghĩ cách gì cũng chỉ có một con đường là chạy bạt mạng.

Vệt kiếm mang theo Lâm Nhất bay vút đi, ba người ở phía sau đuổi theo gắt gao. Lâm Nhất vừa vận chuyển lực lượng Long Đan và Kim Đan vừa điên cuồng hút linh khí từ linh thạch cầm trong tay, vừa dốc hết sức điều khiển Kim Long kiếm bay nhanh như sao băng tới trước.

Dù điên cuồng thu nạp linh khí nhưng linh lực trong người Lâm Nhất ra nhiều hơn thu vào, dấu hiệu kiệt sức ập đến. Trước mắt hắn tối đen, thế đi của Kim Long kiếm yếu dần, ba người đuổi theo ngày càng gần hơn, hai bên cách nhau ba, năm dặm là cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.