Vô Tiên

Chương 1109: Đường sống trong ngõ cụt (2)



- Yến đạo hữu, không biết ý của ngươi thế nào?

Không nói cũng hiểu, Nhạc Thành Tử muốn đi.

Yến Khởi trầm ngâm một lúc, hỏi ngược lại:

- Đạo hữu thấy đi chuyến này có khả năng thành công không?

Nhạc Thành Tử lắc đầu, cười tự giễu:

- Phía trước có Lâm Nhất to gan, sau có Công Dã Kiền lớn dạ, ta không thể lùi nửa bước!

Thấy đối phương vẫn chần chừ do dự, nụ cười biến mất trên mặt Nhạc Thành Tử, lời nói nặng nề nhiều:

- Không giấu gì đạo hữu, những thứ liên quan Vô Định Hải đều đến từ miệng sư trưởng đồng môn mà chỉ giới hạn trong điển tịch . . .

Nhạc Thành Tử nhìn mặt biển mơ hồ, nói tiếp:

- Ta và đạo hữu liên hợp buộc Lâm Nhất đến nơi này là có hai nguyên nhân. Đi theo hắn có thể tìm được con đường đi Cửu Châu, đây là điều đầu tiên. Thứ hai là lợi dụng Vô Định Hải ngăn cản buộc tiểu tử đó khuất phục. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ hắn quyết tuyệt như thế.

Một đường đi hướng đông, mỗi lần sắp bắt kịp Lâm Nhất là đối phương lại sử dụng độn thuật lao ra xa trăm dặm. Chẳng qua là loại độn phù, ai ngờ tiểu tử đó mang theo nhiều như thế. Yến Khởi, Nhạc Thành Tử bất đắc dĩ bàn bạc đuổi theo khoảng mười dặm thì không áp sát nữa, cho tới khi đi đến Vô Định Hải.

Yến Khởi đã hiểu, nghe đối phương nói tiếp.

- Đi Vô Định Hải hung hiểm khó đoán, sư huynh của ta từng hao phí thời gian hơn trăm năm mà hoàn toàn không được gì. Hiện giờ hy vọng duy nhất đi Cửu Châu nằm ở trên người Lâm Nhất . . .

Nhạc Thành Tử chưa nói hết câu đã lắc đầu cười khổ. Lão không còn nhiều thọ nguyên, tu vi kẹt một chỗ không tiến bộ, hơn nữa Cửu Châu có thiên địa rộng lớn hơn. Các loại nguyên nhân toàn là có nỗi khổ riêng, không cần nói hết, chẳng cần kể tỉ mỉ. Bên này phong quang tuyệt đẹp, nào biết đắng cay trong đó.

Yến Khởi im lặng thật lâu, chắp tay với Nhạc Thành Tử, trịnh trọng nói:

- Nguyện đạo hữu tiền đồ bằng phẳng.

Nhạc Thành Tử đánh giá đối phương, mỉm cười lên tiếng:

- Đi thôi!

Nhạc Thành Tử làm giống Công Dã Kiền lúc đi, bay lên cao rồi rơi từ tầng mây xuống, biến mất giữa trời.

Trên mặt biển chỉ còn một mình Yến Khởi, lão chậm rãi xoay người nhìn con đường đã đến, nỗi lòng dao động theo sóng biển. Làm tu sĩ có ai không khao khát Cửu Châu? Nhưng lão không rời xa ngọn núi kia, người ấy được.

. . .

Gió lạnh khiếp người, biển không rõ sâu cạn.

Lâm Nhất chui vào trong sương mù Vô Định Hải, Phong Độn xa hai, ba chục dặm đã không thể thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Có gió mơ hồ từ bốn phương tám hướng bay tới, lạnh buốt giá làm Lâm Nhất rùng mình. Hắn ngạc nhiên vội thu về phi kiếm, thuận tay lấy Huyền Kim Thiết Bổng ra, rơi xuống như quả cân sắt.

Bùm!

Đây là tiếng rơi vào nước.

Lâm Nhất vội vàng thi triển Tị Thủy Chú, nhưng vô dụng. Hắn thầm giật mình, định dùng Huyền Thiên Thuẫn hộ thể, nhưng không chút động tĩnh. Vận dụng long giáp, vẫn như vậy.

Mọi thứ chỉ trong khoảnh khắc, Lâm Nhất chưa nghĩ ra cách ứng biến đã chìm vào đáy biển. Hắn bất đắc dĩ nín thở, dùng thần thức quan sát bốn phía, thần thức không thể rời khỏi thân thể.

Trong phút bối rối, mắt Lâm Nhất lấp lóe tia sáng đỏ sậm, Huyễn Đồng thấy rõ nước biển hỗn độn, hắn vẫn tiếp tục chìm xuống, bốn phía càng âm u mà lạnh lẽo.

Lâm Nhất chìm xuống cỡ ba ngàn trượng hai chân mới đạp đất, loáng thoáng nghe tiếng đùng trầm đục nhưng không chút gợn sóng, bùn đất không bắn lên. Lâm Nhất ngạc nhiên, không nhấc chân đi được, ngã ngồi dưới đất, rơi khỏi tay. Trong phút chốc gánh nặng vô thượng đè xuống, sức mạnh như ngàn quân, vạn quân đè lên người hắn. Lâm Nhất không rảnh nghĩ nhiều, vội ngồi xếp bằng, gồng sức đối kháng, cẩn thận nhìn quanh.

Đây là một mảnh đá ngầm ở đáy biển, không có nước bùn hay cỏ nước linh tinh, bằng phẳng sạch sẽ. Nhưng nơi không có ánh mặt trời này quá im ắng, không thấy cá tôm, không có sinh cơ, chỉ có lạnh lẽo vô tận và gánh nặng vô hình ập đến, khiến người sinh ra sợ hãi.

Thần thức và linh lực đều không thể rời xa thân thể, càng không thể nghỉ thở, Lâm Nhất đành vận chuyển Huyền Thiên tâm pháp cho cơ thể tự thành thiên địa, dồn sức lực vào tứ chi để mình không nằm sấp xuống.

Lâm Nhất vốn định độn trăm dặm nhưng vì cấm chế giới hạn, đành đi xa hai, ba chục dặm. Cấm chế thiên địa của Vô Định Hải thật kinh người, đặt mình vào trong đó, đừng nói là rời đi, muốn đi tới mấy bước cũng khó khăn. May mắn gân cốt của hắn không phải người thường, công pháp còn có thể vận chuyển.

Vô Định Hải thật sự là tuyệt địa, đừng nói là phàm nhân, tu sĩ bình thường rơi xuống đây, cơ thể không chịu nổi gánh nặng, có thể tưởng tượng cuối cùng sẽ như thế nào.

Tạm thời an toàn, Lâm Nhất nhẹ lòng, vừa cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Có thể hành công, vậy ở lại tuyệt địa thổ nạp điều tức, nghỉ ngơi hồi sức vậy. Nhưng rồi vẻ mặt Lâm Nhất cay đắng, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ gấp gáp nên rối loạn, khó tránh khỏi xảy ra sai sót.

Lúc rơi xuống biển Lâm Nhất cảm thấy bốn phía khác lạ nên thu về Kim Long kiếm, lấy Huyền Kim Thiết Bổng ra. Hắn tự cho là dựa vào xương đồng da sắt và sức mạnh đủ tự bảo vệ mình. Nhưng ứng biến vội vàng, hắn đã quên uy lực của cấm chế thiên địa. Bây giờ thần thức không rời khỏi thân thể được, nên chỉ có thể nhìn linh thạch trong Càn Khôn giới chứ không lấy ra được.

Không có linh thạch thì thổ nạp hành công hay bổ sung thể lực đều là làm nhiều công ít!

Ở đây thì không lo về mạng sống, lo được lo mất có ích lợi gì? Chờ mùa đông đến rồi đi là được, còn không thì nghỉ ngơi hai ngày rồi đi từng bước trở về, sẽ có cách thoát thân thôi.

Lâm Nhất tự an ủi mình, sau đó dùng Huyễn Đồng nhìn bốn phía, không thấy có gì khác lạ. Cấm chế thiên địa tức là chế ngự mọi thứ, trong nơi tử khí nặng nề này không sợ có quái vật gì chui ra. Hai tay của hắn kết ấn, đang tính nhập định hành công ở đáy biển thì chợt mặt biến sắc, ngoái đầu nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.