Vô Tiên

Chương 1129: Giết người trả tiền (2)



Lão nhân gật gù hiểu ra:

- Vân Ti luyện chế ra đạo bào và Vân Ủng dù là lão phu cũng không dám dùng, không phải cao nhân tiền bối thì không dùng được.

Liễu Hiền kể ra kỳ ngộ lúc bấy giờ:

- Lúc trên Huyền Nguyệt đảo gặp tiền bối kia cũng vì Lâm đạo hữu mới bỏ qua cho nhóm hài nhi.

Lão nhân trầm tư nửa ngày, lẩm bẩm:

- Cửu Châu có vô số cao thủ nhưng Công Dương hiếm hoi.

Nhìn vẻ mặt của phụ thân, Liễu Hiền thầm nghĩ có lẽ mình nhìn lầm người.

Liễu Hiền áy náy nói:

- Dù Lâm đạo hữu thật sự là tán tu thì hài nhi đã giúp hắn một lần, xem như trọn đủ nghĩa đồng đạo.

- Không!

Sắc mặt của lão nhân trở nên nghiêm túc, kinh ngạc nói:

- Công Dương? Không lẽ là vị cao nhân kia của Cửu Châu Minh . . .

Huynh muội Liễu Hiền nhìn nhau, kinh ngạc kêu lên:

- Cửu Châu Minh?

. . .

Ngọc Sơn đảo phạm vi mười vạn dặm có sản vật phong phú, địa linh nhân kiệt, nhiều gia tộc và tiên môn, chỉ có hai tiên môn là có tu sĩ Nguyên Anh, đó là Thiên Chấn môn và Hư Đỉnh môn.

Thiên Chấn môn ở Đoạn Ngọc Phong, bắc dựa vào biển, nam dựa vào dãy núi, khí tượng nguy nga. Đặc biệt là Đoạn Ngọc Phong cao ba ngàn trượng, như kiếm chống trời đâm thủng tầng mây, có thế cắt kim đứt ngọc.

Lúc này trên một sườn núi dưới Đoạn Ngọc Phong, ba đệ tử Trúc Cơ đang phân trần gì đó với một tiền bối Kim Đan, dưới đất nằm hai xác chết.

Chốc lát sau, tu sĩ Kim Đan mặt mũi hung dữ phất mạnh ống tay áo, hung tợn lườm ba người rồi đạp kiếm bay nhanh lên đỉnh núi.

. . .

Đỉnh Đoạn Ngọc Phong, một lão nhân mặc áo đen ngồi xếp bằng trên tảng đá to trụi lủi, râu tóc xám trắng, sắc mặt bất thường, bộ dạng khó gần.

Tu sĩ Kim Đan ngự kiếm đến, hai chân chưa đạp đất đã lớn tiếng bẩm báo với lão nhân:

- Sư phụ, Liễu gia Ngọc Sơn giết đệ tử môn hạ của ta . . .!

Gã chưa nói hết câu đối phương hừ lạnh một tiếng, vẫn ngồi im, mở miệng quát lên:

- Thiết Thất, ngươi la lối cái gì? Lão phu chưa điếc tai mờ mắt!

Tu sĩ tên Thiết Thất tự biết mình thất thố, lật đật khom người thi lễ, định mở miệng nhưng bỗng khép miệng, lão nhân xoay người lại, trợn trừng mắt hổ, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Nếu nói mặt mũi của Thiết Thất là hung ác thì mặt của sư phụ gã là xấu xí cộng thêm dữ tợn, trông rất hù người.

Lão nhân chửi:

- Mấy tên vô dụng, không chiếm được lợi thì đừng trở về!

Lão nhân vung hai cánh tay hét to:

- Thiên Chấn môn ta đã bao giờ chịu thiệt? Các ngươi làm Thiên Chấn Tử này mất hết mặt già!

Tiếng rống của Thiên Chấn Tử như sấm sét thoáng chốc vang vọng nguyên Đoạn Ngọc Phong, qua giây lát mà tiếng sấm nổ ù ù vẫn văng vẳng.

Thiết Thất bị kích thích tức giận quát theo sư phụ:

- Kẻ phạm Thiên Chấn môn ta đều tội không thể tha!

Thiên Chấn Tử đồng ý với lời của đệ tử, gật gù khen ngợi, hung tợn nói:

- Tưởng có Hư Đỉnh môn ở phía sau chống lưng thì Liễu gia có thể tránh thoát một kiếp này? Tử Ngọc Chân Nhân mới chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lão phu không sợ nàng!

Thiết Thất đến gần, thề thốt bảo đảm:

- Đệ tử xuống núi san bằng Liễu gia!

Thiên Chấn Tử mắng:

- Khốn kiếp, ngươi ngại sư phụ chưa đủ mất mặt sao?

Thiết Thất giật mình hỏi:

- Giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là thiên kinh địa nghĩa mà?

Thiên Chấn Tử giơ tay muốn đánh người:

- Ngươi . . .!

Thiết Thất sợ hãi rụt cổ về, uất ức nói:

- Sư phụ đừng giận, đệ tử hơi khó hiểu.

Thiên Chấn Tử hừ lạnh rút tay về, bộ dạng vẫn hung dữ răn dạy đệ tử:

- Ngươi vào môn hạ của ta bao nhiêu năm rồi?

Thiết Thất không dám nghĩ lâu, trả lời ngay:

- Đệ tử trước kia là tán tu lang thang, theo sư phụ đến Ngọc Sơn đã gần trăm năm.

Mới nãy gã nói sai cái gì mà chọc sư phụ tức giận như vậy? Điều này liên quan gì với việc đi theo sư phụ bao lâu? Hoang mang thật.

Thiên Chấn Tử bất mãn trừng Thiết Thất, trách mắng:

- Ngươi đi theo vi sư gần trăm năm mà không hiểu đạo lý rõ ràng như vậy?

Mặt Thiết Thất chua xót nói:

- Xin sư phụ dạy bảo.

Thiên Chấn Tử tức giận dựng đứng râu, nạt nộ:

- Không thể tin lời của lão tổ tông! Cái gì mà giết người đền mạng thiếu nợ thì trả tiền? Nói bậy bạ!

Thiết Thất gật đầu lia, bày ra tư thế khiêm tốn nghe dạy.

Thiên Chấn Tử bớt giận, ngược lại:

- Giết người đền mạng, ngươi có thể lấy được ích lợi gì? Kẻ thiếu nợ không trả tiền thì ngươi làm sao?

Lời nói của sư phụ ẩn chứa huyền cơ, nhưng Thiết Thất không hiểu, không dám hỏi lại, chớp chớp mắt chờ câu sau.

Thiên Chấn Tử cảm khái rằng:

- Sư phụ lại ngộ ra một đạo lý khác, kẻ giết người thì trả tiền, thiếu nợ đền mạng.

Thấy đệ tử vẫn lơ mơ, Thiên Chấn Tử khẽ hừ:

- Kẻ giết đệ tử của ta thì dùng linh thạch bồi thường mạng người, kẻ nợ linh thạch của ta thì trả lại bằng mạng.

Ý của vị này là có người giết đệ tử của ta thì ta bắt hắn đèn bằng linh thạch, còn không chịu bỏ ra linh thạch thì ta sẽ ép nợ giết người, tóm lại không thể chịu thiệt, hơn nữa chiếm chút lợi.

Thiết Thất hiểu ra, mắt sáng rực lớn tiếng khen:

- Giết người rồi thì linh thạch đều thuộc về ta, đây là ý nghĩa kẻ giết người thì trả tiền, thiếu nợ đền mạng. Sư phụ nói quá đúng, đệ tử nhận chỉ dạy!

Hai sư đồ có ăn ý cùng một giuộc khiến Thiên Chấn Tử tâm tình sung sướng.

Lão vuốt râu dài, đắc ý nói:

- Vi sư đi khắp Cửu Châu chưa bao giờ chịu thiệt, lần này là tự Liễu gia đưa lên cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.