Vô Tiên

Chương 1130: Uống lầm dược (1)



Phía nam Ngọc Sơn đảo có một ngọn núi, Nam Bình sơn. Núi không cao, ưu điểm là non xanh nước biếc, linh khí đầy đủ. Nơi này là đạo tràng của Hư Đỉnh môn.

Trong một sơn cốc thanh u, mây mù chậm rãi bay hiện ra một bóng dáng yêu kiều. Váy dài màu xanh nhạt chấm đất như mây xanh thướt tha, có vài phần thanh linh.

Đây là một nữ nhân nhan sắc trẻ trung, chân mày như thúy vũ, da như ngưng chi, thần thái uyển chuyển xinh đẹp.

Một luồng sáng từ trên trời bay tới, nữ nhân nhẹ nhàng xoay người, váy dài đung đưa theo như sen xanh nở rộ, yểu điệu vô vàn. Ống tay áo dài nhẹ máu, tay ngọc như hoa nở cầm tín giản bay tới như hái áng mây trôi.

Chốc lát sau nữ nhân cau chân mày lĩu, vẻ mặt đăm chiêu.

. . .

Ngọc Bình sơn, trong tĩnh thất ở động phủ, Lâm Nhất mở mắt, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Bao lâu rồi? Thổ nạp điều tức đã một tháng rồi, vết thương từ kiếm quang của Công Dã Kiền đã lành, nhưng hạt hàn băng kia khó xua tan, vẫn bàn cứ trong khí hải. Vì Kim Đan và Long Đan bị ngăn cách nên luồng linh lực mạnh mẽ bị chia làm hai trong thân thể, liên tục va chạm, khó mà dung hội quán thông.

Luồng linh lực này hơi uy mãnh.

Lâm Nhất cười khổ, thầm nghĩ dù đã cẩn thận nhưng vẫn thường có hành động lỗ mãng, cuối cùng không tránh khỏi tự nếm trái đắng.

Lâm Nhất khó xử, ôm lòng cầu may cuối cùng nuốt vào Tử Nguyên Chính Khí Đan. Đan dược này bất phàm, mới mười ngày đã trị hết ứ thương trong người, làm hắn hơi mừng.

Nhưng trong Tử Nguyên Chính Khí Đan ẩn chứa linh lực cường đại làm Lâm Nhất bất ngờ, đến nay vẫn còn dược lực mạnh mẽ đụng chạm với linh lực trong người, làm hắn bó tay.

Người bình thường không dùng nổi Tử Nguyên Chính Khí Đan, may mắn đúng loại đan dược, ăn vào không chết người. Dù hàn khí còn đó nhưng Lâm Nhất đã lành vết thương, sức lực đã trở lại, ít ra không sợ đánh nhau với người.

Hiện giờ linh lực chạy lung tung trong kinh mạch, thân thể Lâm Nhất rất khó chịu, chỉ muốn tìm một chỗ để trút ra.

Gò má hơi nóng, Lâm Nhất vươn tay sờ, ngẫm nghĩ, tay bỗng cầm gương đồng cổ xưa. Lâm Nhất soi gương mới biết là mặ ình đỏ rực, giống như phàm nhân say rượu.

Linh lực mạnh mẽ nhưng trong một chốc không thu nạp được, khí hải bị ngăn cách, khí tinh huyết tứ tán đến tứ chi, thậm chí da thịt nên mới bị tình hình này.

Nghĩ thông nguyên nhân đỏ mặt, Lâm Nhất nhìn gương đồng trong tay, hắn thẫn thờ. Thủy Hạ thành trên Thất Tinh đảo bị hắn tự tay hủy, tất cả đồ vật chỉ còn lại gương đồng này. Nhớ Lão Long từng nói người đã đi, phòng trống, mọi thứ quá khứ chỉ còn là ảo ảnh. Lão Long còn bảo có thể tìm tiên vực.

Từ lần trước giúp Lâm Nhất xong Lão Long im lặng, chắc tổn thất nhiều thần hồn, nế tìm được linh mạch thích hợp hắn sẽ bồi bổ cho Lão Long.

Lâm Nhất mơ hồ đoán được lai lịch của Lão Long, nhưng hắn không muốn đào sâu vào. Vị cao nhân bá đạo mà thô bạo cố ý vô tình chỉ ra con đường cho hắn.

Lâm Nhất thầm thở ra, cất gương đồng. Trong cơ thể hắn không yên ổn nhưng tinh thần thì hăng hái, trong một chốc không ngồi yên được, hắn đứng lên.

Lâm Nhất sửa sang một chút rồi ra phòng khách đá bên ngoài, rút về Tứ Tượng Kỳ Trận, dùng lệnh bài cấm chế mở ra trận pháp mở động phủ, hắn ung dung bước ra ngoài.

Tia nắng chiếu xuống, sương mù mờ mịt, linh cơ manh động, phong cảnh trước động phủ khá đẹp.

Lâm Nhất đánh giá bốn phía, chợt sắc mặt thay đổi nhìn một hướng. Cách trăm trượng bên tay trái của hắn là một động phủ khác, có người đứng ở cửa nói chuyện, là huynh muội Liễu Hiền và một nữ nhân xinh đẹp.

Nên lại gần chào hỏi hay đi trấn dưới núi thăm thú đây?

Lâm Nhất đang do dự thì ba người đã nhận ra động tĩnh bên này.

Liễu Hiền lên tiếng:

- Vừa lúc Lâm đạo hữu xuất quan, không biết đã lành vết thương chưa?

Cách nhau trăm trượng chẳng khác nào gần trong gang tấc. Lâm Nhất bước tới.

Chưa lại gần hắn đã từ xa chắp tay chào:

- Nhờ đạo hữu lo lắng, vết thương của tại hạ đã không còn đáng ngại.

Nụ cười của huynh muội Liễu gia làm Lâm Nhất thấy hơi kỳ, có sự ưu sầu không che giấu được. Nữ nhân xinh đẹp hờ hững nhìn thoáng qua rồi giương mắt về phía xa, vẻ mặt lạnh nhạt.

Liễu Hiền nhìn sắc mặt của Lâm Nhất, khó hiểu hỏi:

- Lâm đạo hữu làm sao vậy?

Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi:

- Mặt của Lâm tiền bối đỏ, không lẽ vết thương nặng thêm?

Lâm Nhất cười lúng túng:

- Ha ha, ta uống nhầm dược.

Liễu Hiền lắc đầu cười theo:

- Có thể mua đan dược trong tiên phòng ở trấn, đạo hữu đi xem thử.

Liễu Yên Nhi phụ họa gật gù:

- Đúng rồi, không thể ăn bậy dược được.

Vẻ mặt Lâm Nhất lúng túng, sau đó mắt sáng rực, đi vào trấn là có thể mua đan dược?

Không đợi Lâm Nhất hỏi kỹ hơn Liễu Hiền đã quay sang nói với nữ nhân:

- Lâm đạo hữu, để ta ggiơ thiệu cho đạo hữu, đây là cô cô của ta, trưởng lão của Hư Đỉnh môn.

Lâm Nhất ngạc nhiên lặp lại:

- Cô cô?

Nữ nhân trẻ vậy mà là trưởng bối của huynh muội Liễu thị?

Lâm Nhất chú ý kỹ chút mới hiểu ra, đối phương đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ viên mãn, thật khiến người bất ngờ.

Nữ nhân xoay người lại, sắc mặt hơi không vui nhẹ lắc đầu nói:

- Không cần gọi như vậy, kêu ta là tiền bối được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.