Vô Tiên

Chương 1145: Lệnh Cửu Châu (2)



Lão gia chủ nói chuyện đều sẽ có người phụ họa theo. Bên trong thuyền ngọc, Liễu Hề Hồ vô lực tựa người Liễu Yên Nhi, rất tự nhiên nhìn về phía đằng xa, đôi mắt nhìn theo dịu dàng, trên gò má tái nhợt bỗng xuất hiện vệt ửng hồng nhàn nhạt, khiến dáng vẻ yếu ớt càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.

...

Thiên Chấn Tử hắng giọng, vuốt chòm râu dài, lời lẽ nói ra hùng hồn:

- Độn thuật của ngươi thần kỳ, hết sức quý hiếm, sớm đã có thể đuổi theo đối thủ, lại có ý truy đuổi, đánh mà không giết, còn không phải vì trong lòng có sự cố kỵ sao? Ngươi đã là một tán tu nhỏ bé, dứt khoát sẽ không dễ dàng đắc tội với tiên môn, cho nên ta âm thầm nhắc nhở Thiết Thất, bảo nó sớm thoát thân ngưng chiến mà thôi, còn không phải lo cho ngươi sao, giải quyết khó khăn cho ngươi sao? Hành động lần này có sai sót, sao có thể xem như lão phu nuốt lời kia chứ?

Vừa nói dứt lời, Thiên Chấn Tử lại quay về dáng vẻ cũ, trên vẻ mặt có chút tự đắc. Gã cười dữ tợn, ngược lại tỏ vẻ ôn hòa hỏi thăm:

- Tu vi của ngươi đứng giữa Kim Đan trung kỳ và hậu kỳ, lại có thể nghe thấy truyền âm của lão phu, chẳng lẽ có pháp môn huyền diệu gì, không ngại tham khảo một chút, thế nào?

Nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xí của Thiên Chấn Tử, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Khi nãy còn vô sỉ ra tay đánh lén, nhưng trong nháy mắt đã tỏ vẻ bàn luận đạo pháp, lão già này quả thật đủ mặt dày, trái tim đủ đen. Hắn cũng không đáp lại, mà là lên tiếng hỏi:

- Vị tiền bối này, lời khi nãy còn giữ chứ?

- Sao không tính? Lời lão phu hứa đáng giá ngàn vàng...

Thiên Chấn Tử bất mãn nói.

Lâm Nhất nhếch khóe môi, nói:

- Một khi chuyện của Liễu gia đã được xóa bỏ thì xin tiền bối sớm quay lại tiên môn đi, không tiễn...

Dứt lời, hắn thu lại thiết bổng, thuận tay ném một thanh phi kiếm ra giẫm dưới chân, sau đó hắn lại lấy ra một bộ đạo bào khoác lên người, muốn xoay người rời đi.

Thiên Chấn Tử giật mình, bỗng cười như điên. Khuôn mặt tươi cười kia nhìn có chút dọa người, ngập tràn sự xảo trá, còn có vẻ đắc ý bất thường, Gã lớn tiếng nói với Lâm Nhất:

- Có nhớ rõ lão phu còn có một câu không? Chỉ cần ngươi không chết, lão phu còn có ý khác đấy!

Lâm Nhất buộc chặt áo bào, không khỏi nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

- Ngươi còn có ý khác gì?

Thiên Chấn Tử lơ đễnh lắc đầu với hắn, quay lại gọi:

- Thiết Thất...

Sắc mặt Thiết Thất biến ảo mấy cái, bất đắc dĩ chắp hai tay, cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Tham kiến Lâm sư huynh...

Lâm Nhất sa sầm mặt, quát:

- Không được xưng hô lung tung...

Hắn vừa nói ra khỏi miệng, Thiên Chấn Tử đã hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chớ cho rằng lời lão phu nói không tính, dù có nhận người sư đệ này hay không thì ngươi đều là sư huynh của nó...

Đây không phải kết thân niệm cũ, cũng không phải lấy lòng vô nghĩa, càng không phải chỉ đơn giản ép người nhập bọn. Rốt cuộc Thiên Chấn Tử có ý gì? Lâm Nhất sắp sửa vặn hỏi, đối phương đã tiếp tục nói:

- Chuyện Liễu gia xóa bỏ, thiếu năm vạn linh thạch thì thôi, nhưng Thiên Chấn môn của lão phu chẳng phải bị tổn thất nặng sao?

- Ngươi muốn thế nào?

Lâm Nhất hỏi.

Thiên Chấn Tử nói như thể tất nhiên:

- Lão phu mất đi hai đệ tử Trúc Cơ, lấy Kim Đan tu sĩ ngươi đền, nhưng cũng có lợi nhất định. Ngươi không phải một tán tu sao? Kể từ hôm nay, ngươi chính là trưởng lão Kim Đan của Thiên Chấn môn ta...

Lâm Nhất giật mình, tức giận cười, nói:

- Thiên Chấn Tử, vô cớ ép ta gia nhập Thiên Chấn môn, thật sự buồn cười...

...

- Buồn cười! Vị tiền bối kia cuối cùng vẫn ép Lâm đạo hữu... Lâm tiền bối gia nhập Thiên Chấn môn...

Ba người bên kia nói chuyện, bên này Liễu Hiền Liễu gia đã bất bình.

Liễu Yên Nhi tiếp lời đại ca mình, nói:

- Chẳng lẽ thấy tu vi người ta cao cường, Thiên Chấn môn mới tính kế như vậy sao? Nếu là như vậy thì không bằng để Lâm tiền bối gia nhập Hư Đỉnh môn, cũng tiện trở thành sư huynh muội đồng môn với cô cô nhà chúng ta...

Những người khác của Liễu gia đều chú ý tới động tĩnh đầu kia, huynh muội Liễu gia tự lo nói chuyện với nhau.

- Yên Nhi nói không sai, cô cô nghĩ sao...

Liễu Hiền vui vẻ hỏi. Người ta khẽ chau hàng mày cong, sẵng giọng:

- Đừng vội nói bậy...

Tại sao lại là nói bậy chứ? Chẳng lẽ cô cô không vừa mắt tu vi của Lâm tiền bối... Khi Liễu Hiền đang khó hiểu thì Liễu Yên Nhi đã mở miệng, cất giọng thất thanh:

- Đó là cái gì...

Liễu Hề Hồ ngước mắt lên nhìn, trong thần sắc thể hiện sự kinh ngạc, đó là...

...

Lúc này trên tay Thiên Chấn Tử bỗng nhiên xuất hiện thêm một lệnh bài kích thước khoảng ba tấc, chất liệu làm tử bạch ngọc, có khắc hoa văn rồng, quang hoa chớp động.

Thấy dáng vẻ Lâm Nhất mù mờ, Thiên Chấn Tử cực kỳ đắc ý cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng mở bàn tay ra, lệnh bài kia lơ lửng trên không trung mà không rơi xuống, hai chữ 'Cửu Châu' một bên mặt phát sáng rực rỡ, bên mặt khác được khắc hoa văn chín con rồng trông rất sống động, rất bất phàm.

- Vô cớ ép ngươi gia nhập Thiên Chấn môn? Khà khà! Thật sự không biết tốt xấu!

Thiên Chấn Tử khinh thường khiển trách một câu, sau đó ra dấu nhìn về phía lệnh bài kia, có chút khoe khoang nói:

- Từng nhìn thấy vật này chưa?

Khi nãy Thiết Thất nhìn thấy Lâm Nhất làm trái ý nguyện của sư phụ, không hiểu sao thở phào một hơi, thấy thời cơ, gã lập tức cùng bay tới, cùng thể hiện dáng vẻ vinh quang, khẽ nói:

- Tiểu tử không có kiến thức! Sao có thể không nghe thấy được, lệnh bài vừa xuất hiện, tự ta có tạo hóa! Đây chính là tín vật duy nhất của tiên môn Cửu Châu, chính là 'Lệnh Cửu Châu'!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.