Vô Tiên

Chương 1151: Thiên Chấn môn (2)



- Môn chủ nói lấy sơn cốc làm sơn môn chẳng những đại khí còn toát ra bá khí.

Hoàng Toàn chỉ một dãy nhà ở và mấy chỗ động phủ trên sườn núi, tiếp tục bảo:

- Đồng môn không muốn ở trên núi thì có thể cư ngụ tại đó.

Tề Nhã lắc đầu nguầy nguậy, rất là bất mãn nói:

- Với tu vi của Lâm trưởng lão chắc chắn ở chỗ cao nhìn xa.

Trong khi hai người thi nhau tâng bốc thì một vệt kiếm từ trên trời giáng xuống. Nhìn rõ người đến là Thiết Thất, khóe môi Lâm Nhất cong lên.

Tề Nhã giành tiến lên trước, lạy dài sát đất, thần thái toát ra sự nồng nhiệt và cung kính khó tả:

- Ôi chao! Bái kiến Thiết trưởng lão!

Hoàng Toàn vội vàng tiến lên chắp tay thi lễ, vừa nói với Lâm Nhất vừa cười nịnh hót:

- Thiết trưởng lão là đại đệ tử của môn chủ, nhân vật nói một không hai của Thiên Chấn môn ta. Trước mắt lão nhân gia môn chủ đã xuống núi, Thiết trưởng lão là đệ nhất nhân trong Đoạn Ngọc Sơn phong. Đợi tại hạ dẫn kiến Lâm trưởng lão . . .

Vị Thiết trưởng lão này không phải rảnh rỗi đi tới đây mà bị ép đến, trước khi đi sư phụ đã dặn rằng nếu tiểu tử kia đến thì phải giữ chân hắn bằng được. Nếu không làm xong chuyện Thiết Thất sẽ phải trả thay năm vạn linh thạch mà Liễu gia đã nợ.

Tiểu tử này là oan gia, hắn thật sự đến! Thiên Chấn môn khó khăn có thêm một tu sĩ Kim Đan, ở trong mắt sư phụ là chiếm món hời, nhưng với Thiết Thất thì sao? Ài, sự đời vô thường, ai biết là may mắn hay xui xẻo.

Mặt Thiết Thất tối sầm, ấp úng một lúc rồi chắp tay chào Lâm Nhất:

- Chào Lâm . . . Lâm sư huynh!

Đối phương không lĩnh tình, mỉm cười nói:

- Ta không có sư đệ như ngươi, kêu thẳng tên thì tốt hơn.

Trời ạ, người trẻ tuổi bề ngoài không bắt mắt mà có lai lịch ghê gớm quá! Thiết trưởng lão đã là cao thủ hàng đầu Thiên Chấn môn, vậy chẳng phải là Lâm tiền bối càng lợi hại hơn?

Hoàng Toàn và Tề Nhã liếc nhau, chân chó lại gần vái hai người:

- Sư huynh đệ gặp lại nhau là việc vui lớn bằng trời! Chúc mừng Thiết trưởng lão, chúc mừng Thiết trưởng lão!

Hai người không quên năn nỉ Lâm Nhất:

- Lâm trưởng lão, xin lão nhân gia ngài đây rộng lòng nhận đồ đệ, đệ tử sốt ruột cầu đạo.

Lâm Nhất xem kịch vui, sắc mặt không thay đổi.

Thiết Thất thì khó kiềm nén hờn giận, chửi um sùm:

- Biến ngay cho lão tử . . .!

Tiếng mắng chưa dứt Hoàng Toàn, Tề Nhã đã rụt cổ, không dám van xin, bỏ chạy trối chết.

Chớp mắt không thấy bóng dáng hai người, chỉ có tiếng nói từ xa vọng lại:

- Lâm trưởng lão, đệ tử thành tâm bái sư!

- Xin Lâm trưởng lão hãy thu Tề Nhã!

Thiết Thất hậm hực nói:

- Hừ! Được đằng chân lân đằng đầu, cả đám gian xảo xấu xa!

Thấy Lâm Nhất mỉm cười nhìn, cơ mặt Thiết Thất cứng ngắc, hừ mũi:

- Đệ tử của bổn môn đều xuất thân từ tán tu, thiếu dạy dỗ.

Thiết Thất càng nói càng lúng túng, phất ống tay áo dứt khoát nói:

- Mọi người đều là tán tu, không cần nói nhảm nhiều. Sư phụ đã dặn dò, đi theo ta!

Lâm Nhất gật đầu, cùng Thiết Thất ngự kiếm lên Đoạn Ngọc Sơn phong.

Ngọn núi chiếm mấy chục dặm, càng đi lên càng cheo leo.

Lướt qua chỗ cỏ cây rậm rạp, mặt Thiết Thất không biểu tình chỉ đá phẳng như gương vòng quanh núi đá:

- Từ đây đi lên linh khí càng đậm, không phải ai cũng ở lại được, cần có tu vi và . . . thân phận tương xứng.

Thiết Thất tạm dừng trong câu nói, đáy mắt lóe tia sáng quỷ quyệt.

Lâm Nhất không để ý khác lạ trong lời nói của Thiết Thất, hắn quan sát vách núi trụi lủi, thầm khó hiểu. Vách đá đen này như được đúc, cứng rắn mà bóng loáng, toát ra uy thế vô thượng khiến người sợ hãi.

Chốc lát sau, hai người đến một hang núi gần trên đỉnh.

Hang cao hơn hai trượng, rộng mười mấy trượng, mặt đưa về phía biển cả mé bắc núi, tựa như miệng mở rộng. Bên trong không có cọng cỏ, xung quanh đen ngòm, chỉ có hai hang đá cách nhau hơn mười trượng.

Thiết Thất chỉ vào một cái hang:

- Đây là động phủ của ngươi.

Lâm Nhất quan sát bốn phía, nói:

- Làm phiền.

Thiết Thất hừ mũi:

- Hừ! Không cần khách sáo!

Gã bổ sung thêm:

- Sư phụ đi Hạ Châu, không vài ngày sẽ về sơn môn, ngươi có lời gì thì đợi lão nhân gia về rồi nói.

Lâm Nhất bỗng nhìn về phía động phủ khác, hỏi:

- Ngươi ở chỗ nào?

Thiết Thất nghe hỏi thì nở nụ cười nhưng trông càng hung dữ hơn, giọng quái dị nói:

- Thân phận của tại hạ không bằng Lâm sư huynh nên ở một gian động phủ dưới trăm trượng. Thứ lỗi không tiếp đãi được!

Thiết Thất nói xong xoay người đi.

Bóng dáng Thiết Thất biến mất, Lâm Nhất đứng tại chỗ ra chiều đăm chiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.