Vô Tiên

Chương 1155: Xem như tai họa ngầm (2)



Viêm Hâm chỉ tay, phi kiếm nếm đủ máu tươi tiếp tục bay tới trước cắt đầu hai đệ tử Trúc Cơ chạy chậm ở phía sau.

Mới chớp mắt mà vì sao mọi thứ thay đổi? Nhìn những đồng môn biến thành xác chết, mọi người chạy tan tác, trong lòng Hoàng Toàn và Tề Nhã vừa thấy thê lương vừa bất đắc dĩ. Thiết trưởng lão đang chém giết với kẻ địch mà mình thì chạy mất bóng, nghĩa khí ở đâu? Nhưng đôi cẩu nam nữ kia là cao thủ tiền bối, dù mình ở lại cũng vô dụng, lo giữ mạng quan trọng hơn.

Trong khi Hoàng Toàn và Tề Nhã hoảng sợ, càng hiếm có hơn là Thiết trưởng lão kêu chạy, hai người liếc nhau, quyết định bỏ chạy.

Trong lúc vội vàng Tề Nhã không kiềm được quay đầu lại xem, chợt đổi sắc mặt. Thiết trưởng lão té từ trên cao xuống, không rõ sống chết. Kiếm quang đã đến sau lưng, sát khí sắc bén đâm vào da thịt gã. Thoáng chốc kinh hoàng, tuyệt vọng ập đến với Tề Nhã, khiến gã muốn hét to.

Tề Nhã kinh hoàng la lên:

- A!

Nhưng bị một tiếng nổ lớn lấn át. Một luồng sáng vàng chợt bắn tới, rồi ầm một tiếng, khí thế cường đại chợt bộc phát ra, Tề Nhã bị đánh bay ra ngoài.

Là ai cứu mình?

Tề Nhã mơ hồ nghe tiếng Hoàng Toàn hét to:

- Lâm trưởng lão, là Lâm trưởng lão!

Tề Nhã té cái rầm xuống đất, ói ra búng máu nhưng vẫn cố vùng vẫy gượng dậy nhìn.

Đó là một thanh phi kiếm lấp lánh ánh sáng vàng tỏa sát khí khiếp người treo giữa không trung.

Một kích tất sát của Viêm Hâm bị chặn lại khiến gã ngây ra. Không lẽ lão nhân Thiên Chấn Tử về núi?

Tử Oanh Nhi thấy sư huynh ra tay bị chặn lại thì cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc, Thiên Chấn môn có cao thủ trẻ tuổi thế sao?

Một tiếng quát lớn vang vọng sơn cốc:

- Đệ tử Thiên Chấn môn theo ta về!

Một bóng dáng áo xám nhẹ nhàng bay tới, người đến vóc dáng cao thẳng, tóc đen xõa dài bay theo gió, hai hàng chân mày đao hơi dựng thẳng, ánh mắt bình hòa, thần thái tự nhiên. Nhưng hồ lô tửu treo bên hông, khóe môi hơi cong lên toát ra khí thế bất kỵ.

Thấy rõ mặt mũi người đến, Tề Nhã lạc giọng kêu lên:

- Đúng là Lâm trưởng lão rồi!

Bên kia, Viêm Hâm cau mày, khinh thường cười lạnh. Người này rất quen mặt, là tiểu tử đã gặp trước động phủ của Liễu gia đây mà. Hắn chẳng những biến thành tu sĩ Kim Đan trung kỳ còn trở thành trưởng lão của Thiên Chấn môn. Hừ, cứ tưởng là tu sĩ Nguyên Anh đến, cố ra vẻ ta đây!

Viêm Hâm sa sầm nét mặt quát:

- Hãy xưng tên ra! Nói ra ý đồ của ngươi khi có mặt trong Liễu gia! Nếu nói nửa câu gian dối thì ta không tha cho ngươi!

Viêm Hâm truyền âm cho Tử Oanh Nhi, giải đáp thắc mắc cho sư muội của mình.

Người đến là Lâm Nhất, hắn ở trên Đoạn Ngọc Sơn phong xem cuộc chiến giây lát, bên dưới hỗn loạn hết đường cứu vãn. Viêm Hâm cứ lạm sát, rõ ràng muốn diệt Thiên Chấn môn. Nếu là vì Thiết Thất làm xằng làm bậy, ngươi răn dạy một trận là được, đám đệ tử đều vô tội. Hai người của Hư Đỉnh môn vẻ ngoài phong tư phiên phiên mà nhân cách xấu không chịu nổi.

Lâm Nhất không ở yên được nữa, hắn từ Đoạn Ngọc Sơn phong lao xuống dưới, quát ra lệnh cho đệ tử chạy tứ tán ngừng chạy lung tung. Sau khi cứu Tề Nhã, Lâm Nhất phớt lờ Viêm Hâm, chân đạp Kim Long kiếm, phất nhẹ ống tay áo, bóng rồng như có như không bay ra từ tay hắn lao xuống sơn cốc, cuốn Thiết Thất lùi về.

Bùm!

Thiết Thất rớt xuống cạnh Tề Nhã, ói ra búng máu. Bóng rồng vệt vàng chợt biến mất.

Thiết Thất còn đang bàng hoàng ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc nói:

- Thì ra là Lâm . . . Lâm sư huynh.

Gã nhìn những xác chết đẫm máu, lòng bi thương, hai tay bấu mặt đất, khuôn mặt vặn vẹo trầm giọng quát:

- Một chốc chết nhiều đệ tử như vậy, biết ăn nói thế nào với sư phụ?

Thiết Thất chưa nói xong đã phun búng máu, mắt đỏ ngầu vùng vẫy bò dậy, lảo đảo chỉ tay vào Viêm Hâm, chửi rủa:

- Mợ nó! Ngươi ác ôn tàn nhẫn còn hơn lão tử, giết mười bảy người! Mười bảy người đấy! Đệ tử của Thiên Chấn môn ta bị ngươi giết gần một nửa, súc sinh! Ngươi không chết tử tế được!

Viêm Hâm hừ lạnh một tiếng, sát khí lại nổi lên.

Thiết Thất không để ý tới Viêm Hâm, cầu xin Lâm Nhất:

- Lâm sư huynh, trông kim kiếm của sư huynh không tệ, gậy to của sư huynh càng lợi hại, hãy lấy nó ra đi!

Lâm Nhất im lặng nhìn vẻ mặt thê lương của Thiết Thất.

Viêm Hâm tức giận bật cười nói:

- Ha ha ha! Thứ không biết sống chết!

Gã ngửa đầu cười lớn, khinh thường trào phúng:

- Thiên Chấn môn làm ác đã lâu, Viêm mỗ sẽ trừ bỏ tai họa cho Ngọc Sơn đảo ta!

Viêm Hâm chưa nói hết thì Lâm Nhất sầm mặt xuống, ra tiếng quát mắng:

- Câm mồm!

Lâm Nhất giang hai tay lấy ra Huyền Kim Thiết Bổng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.