Vô Tiên

Chương 1161: Thiên Lôi Quyết (2)



Lâm Nhất do dự một lúc rồi lấy ra Huyền Thiên Thuẫn bảo vệ đầu đuôi, hắn chui vào mưa gió, ngược gió mà lên, chớp mắt đến đỉnh núi. Hắn chưa kịp đứng vững đột nhiên lùi nhanh. Bóng đêm sáng như ban ngày, trong tiếng nổ đùng rung động thiên địa, một tia chớp xé toạc bầu trời kèm theo tihên uy vô thượng giáng xuống đỉnh núi.

Đoạn Ngọc Sơn phong ba ngàn trượng rung rinh, một đoàn lôi hỏa trong một thoáng nuốt sống hết thảy, nhưng rồi vụt tắt trong cuồng phong mưa bão.

Lâm Nhất lơ lửng giữa không trung cố nén nỗi lòng kinh hoàng đưa mắt nhìn chăm chú. Một lão nhân ngồi xếp bằng trên tảng đá trụi lủi ở đỉnh núi, tóc xõa, mặt dữ tợn, lôi quang vờn quanh người lão rất là kinh dị.

Thiên Chấn Tử! Lão luyện công trên ngọn núi cheo leo này? Theo như Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết viết thì thiên lôi đó tuy không bằng lôi của thiên kiếp nhưng cũng mang lực lượng âm dương thiên địa, không thể coi thường. Lão định mượn nó rèn luyện gân cốt hay làm đạo hái luyện?

Trong khi Lâm Nhất ngạc nhiên thì lại vang tiếng sấm nổ đì đùng, làm người giật nảy mình. Lại một tia chớp từ trên trời giáng xuống đỉnh núi Đoạn Ngọc Sơn phong. Lâm Nhất nhìn không chớp mắt quan sát cử động của Thiên Chấn Tử, tia sáng đỏ lấp lóe nơi đáy mắt.

Thiên Chấn Tử trên tảng đá vách vực chợt gầm rống, giơ hai tay đánh ra một chuỗi thủ quyết. Khoảnh khắc lôi quang giáng xuống chợt nổ tung, sượt qua người lão đánh vào ngọn núi nghiêng, có tia điện mơ hồ chui vào người lão.

Râu tóc Thiên Chấn Tử dựng đứng, hai mắt trợn tròn, lão rên khẽ, lại biến đổi thủ ấn, hành công không ngừng nghỉ.

Lâm Nhất nhìn từ xa, trố mắt ra nhìn, hơi ngộ ra. Thiên Chấn Tử lấy tu vi và pháp môn cưỡng ép né thế thiên lôi, rút lực lượng lôi linh từ thiên lôi. Cách hái luyện hung hiểm như vậy có thể nói là tự mở ra một con đường nhưng hợp vói áo nghĩa lôi, khi tu luyện sẽ được lợi lớn.

Không ngờ Thiên Chấn Tử có kiên nhẫn như vậy.

Đám đệ tử Thiên Chấn môn không rảnh rỗi, bọn họ ở trong động phủ giữa sườn núi nương thiên thời tu luyện lôi pháp, Thiết Thất cũng vậy.

Lúc này mưa gió rít gào, tia chớp đì đùng như trời long đất lở.

Lâm Nhất nhìn ngọn núi bị lôi hỏa đánh trúng, bị rèn luyện, hắn đã hiểu. Mặc cho ngươi bày ra trận pháp gì đều sẽ bị thiên lôi đánh thành bột phấn, đây là lý do Thiên Chấn môn không có địa trận hộ sơn.

Ngoài ra đất Ngọc Bắc Tân Hải, dãy núi vây quanh Đoạn Ngọc Sơn phong đơn độc đâm trời, đây là một chỗ hút sét tuyệt vời trong mùa mưa sét. Thiên Chấn môn chủ tu lôi pháp, biến nơi này thành đạo tràng sơn môn, có thể thấy ý đồ của Thiên Chấn Tử.

Lâm Nhất ngẫm nghĩ giây lát, không định quấy rầy Thiên Chấn Tử, hắn lặng lẽ trở về.

Sau khi chứng kiến động tĩnh lớn trên đỉnh núi, Lâm Nhất đã hiểu tác dụng của động phủ. Ngọn núi cao thấp không đều, gặp uy lực thiên lôi cũng chia ra mạnh yếu. Hang động của Lâm Nhất cần có tu vi Nguyên Anh mới chịu nổi lực lượng thiên địa từ đỉnh núi chạy xuống. Hắn mới đến đã bị Thiết Thất dẫn tới chỗ ở này, đây không phải vì thân phận mà vì gã có ý đồ xấu xá.

Khi bồ đoàn lấp lánh lôi quang lại xuất hiện trước mắt, Lâm Nhất không giật mình nữa, ngược lại đầy hào hứng. Trong tiếng nổ đì đùng vang bên tai không dứt, vách động phủ và dưới chân hắn lấp lóe linh lực khác lạ, khiến người khó tìm chỗ đứng. Lâm Nhất vận dụng Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết, đánh ra mấy thủ ấn sau đó thử cách hái luyện.

Giây lát sau, Lâm Nhất mơ hồ cảm thấy có từng lũ linh lực khác lạ chui vào người, dưới chân dễ đứng thẳng hơn nhiều. Lâm Nhất nhìn bồ đoàn kia, lắc đầu, thứ này chắc chuyên được luyện chế để cất chứa lực lượng lôi. Hắn mới tập đạo này, tốt nhất là cách xa bồ đoàn.

Lâm Nhất tìm ngồi đất trống cách bồ đoàn hai trượng, hắn khoanh chân ngồi xuống, khoảnh khắc đó cả người hắn rùng mình sau đó run bần bật. Lâm Nhất vội vận chuyển cách hái luyện của lôi quyết, lát sau mới ngồi yên được.

Lâm Nhất khẽ thở phào, tách ra một luồng thần thức giữ cửa hang, sau đó từ từ nhắm mắt lại, bỏ lại mọi ồn ào náo động, hai tay kết ấn, tâm thần hợp nhất.

Ngày mưa sấm ở Đoạn Ngọc Sơn phong trên Ngọc Sơn đảo kéo dài hơn một tháng.

Mãi khi tiếng sấm ngừng, gió thôi thổi gấp, mưa tạnh trời trong, Lâm Nhất mới tỉnh lại từ trong tĩnh tu. Cả người hắn trần truồng, bộ dạng hơi chật vật, chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh, người toát ra vài phần khí thế khác với ngày xưa.

Lâm Nhất chỉ dùng một tháng đã có thể miễn cưỡng ngồi trên bồ đoàn, đổi lại tu sĩ bình thường nếu muốn dựa vào thân thể chống cự đau khổ bị thiên lôi rèn người thì phải khổ tu ba, năm năm. Long Linh Quyết của Lâm Nhất đã thành, gân cốt mạnh vượt sức tưởng tượng của người khác, tu luyện cách hái luyện của lôi quyết càng tiện lợi bẩm sinh.

Lâm Nhất từng thán phục sự kiên nhẫn khổ tu của Thiên Chấn Tử, nhưng so sánh thì hắn cũng chẳng thua kém gì.

Vì chịu đựng được lực lượng thiên lôi trên bồ đan, để cuối cùng có thể ngồi lên tu luyện lôi pháp, Lâm Nhất dứt khoát mượn cơ hội tu luyện Đoàn Long Quyết. Hắn vừa dựa vào gân cốt như đá vàng chịu đựng lôi lực vào người, vừa tu luyện cách hái luyện lôi linh.

Lâm Nhất chịu nhiều hành hạ từ thiên lôi rèn người, tham gia miễn cưỡng ngồi trên bồ đoàn. Còn sau đó thì hắn không rõ mình đang tu luyện Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết hay Đoàn Long Quyết trong Thiên Long Quyết.

Lâm Nhất giơ cánh tay lên, làn da trần lấp lóe tia sáng vàng nhạt, càng săn chắc hơn trước kia, không ngờ thiên lôi rèn người là một cách hay để tu luyện Thiên Long Quyết, sau này có thể thử nhiều lần hơn. Lâm Nhất thầm vận chuyển lôi quyết, xòe tay chộp hư không, có tiếng răng rắc, tia sáng mỏng manh lượn lờ giữa năm ngón tay của hắn.

Khóe môi cong lên, mặt Lâm Nhất hớn hở. Trong Ngũ Hành Thiên Lôi Quyết có nói lực lượng lôi đình là từ vô hình hóa hữu hình, từ mạnh đến yếu, gồm có đen nhạt, bạc trắng nhạt, tím nhạt, đỏ nhạt, vàng nhạt, lam nhạt, xanh nhạt. Tia điện mỏng manh giữa ngón tay hắn trong xanh có lam, không biết uy lực thật sự thì thế nào.

Lâm Nhất mới tập lôi pháp một tháng ngắn ngủi, chỉ xem như vừa thấy con đường, hắn tự nhận là không bằng đám người Thiết Thất được. Lâm Nhất búng ngón tay, điện quang như rắn lao đi, phát ra tiếng nổ giòn vang rồi biến mất trong không trung. Hắn thu công, trong người không có gì khác lạ, lực lượng lôi linh trong kinh mạch đã biến mất.

Lôi quyết này không tệ.

Lâm Nhất đang tự thể ngộ thì nghe ngoài hang vọng vào tiếng kêu:

- Lâm sư huynh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.