Vô Tiên

Chương 1172: Mượn thạch xem thử (1)



Cái gọi là 'Quỷ Thị' vốn đã đủ bí ẩn, mỗi lần khai trương còn muốn đổi một địa phương khác nhau, có thể thấy người gánh vác khổ tâm như thế nào. Bởi vậy có thể thấy mỗi một lần khai trương, ngừng kinh doanh sẽ gặp nguy hiểm khó lường.

Cho là như thế, Lâm Nhất theo sau đám người đi về phía trước, lúc bấy giờ mới thấy rõ địa phương ở trước mắt mình.

Đây là một thung lũng không lớn lắm, ở phía trước cách đó không xa còn có hai sơn động cách nhau mười mấy trượng. Đã nhận ra không trung dị thường, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên tinh không yên tĩnh, trong bóng đêm vắng lặng đã không cỏn thấy dấu vết của hộ thành trận pháp đâu cả.

Chẳng lẽ đã rời khỏi Lam thành?

Cảm thấy ngạc nhiên, Lâm Nhất tản ra thần thức. Bốn phía chung quanh trong vòng mấy trong trăm dặm đều là núi rừng chập chùng, làm gì còn bóng dáng của Lam thành. Đây rõ ràng chính là một nơi nào đó ở bên ngoài thành.

- Lối đi phía tay trái của tại hạ là dành cho tiền bối có kim đan. Đồng đạo Trúc cơ trở xuống thì đi bên này. . .

Một Hắc y nhân ở đằng trước, lớn tiếng chào hỏi mọi người rồi từ từ phân ra hai hướng sơn động khác nhau.

Lâm Nhất đi về phía bên sơn động bên phải, nhưng không khỏi nhìn thoáng qua phía bên trái. Trong đám người, một bóng dáng yểu điệu đang né tránh.

Đi tới thung lũng này có hơn trăm người, sau khi tách ra thì bên phía Lâm Nhất chỉ còn khoảng hơn hai, ba chục người. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiến vào trong động khẩu cao hơn trượng ấy, không ngờ trong đó là một khoảng trời riêng.

Sơn động to cỡ trăm trượng phân thành hai nửa động, một lớn một nhỏ, trên đỉnh khảm đầy huỳnh thạch, minh châu chung quanh sáng trưng. Nếu nửa lớn lỡ có chuyện gì, phạm vi chung quanh tám mươi trượng có hơn mười kim đan tu sĩ so như tán tu, từng người khoanh chân ngồi ở giữa canh chừng một vùng. Trước mặt của mỗi người đặt các loại đan dược, pháp bảo, dược thảo, phù lục, ngọc giản, kim thạch, … đều là những vật hiếm thấy có liên quan đến tu luyện..

Đi sâu vào sơn động khoảng hai, ba chục trượng là nơi bố trí ghế ngồi, trong đó còn có thạch đài bằng bạch ngọc không biết là dùng để làm gì.

- Bảo vật đừng hỏi xuất xứ, người có duyên là được. Mua bán tự nguyện. Hai bên thỏa thuận tiền hàng xong xoay người là không nhận nợ. Mời các vị tiền bối cao nhân cứ tự nhiên.

Một kim đan tu sĩ che mặt hẳn là chấp sự ở nơi này. Hắn la to một tiếng, sau đó đi vào trong động người. Mọi người liền tản mát ra, đua nhau đi tới mười mấy sơn động bày bán hàng. Trong sơn động lập tức náo nhiệt hẳn lên.

- Uẩn Hóa đan, năm bình, bỏ ra ba ngàn khối linh thạch cầm đi.

Tiếng rao hàng vừa hô liền có người vội vàng nói to lên:

- Ta muốn đan dược đó.

Sau đó có người hô theo sau:

- Ta trả 3500.

Có người lại nói:

- Bốn ngàn linh thạch, đan dược thuộc về ta.

- Nương có hiểu quy củ hay không? Ta ra giá trước phải là người mua trước, có bản lãnh đến tranh giành a. Hừ.

- Hừ.

- Hừ.

Nam nhân Kim Đan hậu kỳ kia chính là người mở miệng mua Uẩn Hóa đan trước. Hắn dương dương đắc ý nhưng vẫn không quên nói khiêu khích với đối thủ mới. Hai nam nhân khác là Kim Đan trung kỳ đành phải dừng tay, ai cũng lộ vẻ khó chịu, hừ một tiếng sau đó tập hợp lại cùng nhau, không biết đang xì xào bàn tán cái gì.

Lâm Nhất nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, khẽ lắc đầu. Hắn chắp hai tay sau lưng, bắt đầu tản bộ tham quan hết tất cả các gian hàng.

Chỗ này có lẽ nguyên nhân là vật có lai lịch bất chính, cho nên giá cũng rẻ hơn so với các cửa hàng ngoài ít nhất là ba phần.

Đối với Uẩn Hóa đan có giá rẻ kia, Lâm Nhất cũng có chút động tâm nhưng không có ý tìm phiền toái. Hắn đi tới trước một gian hàng không có người hỏi thăm, tùy ý nghỉ chân quan sát một chút.

Chủ sạp là một kim đan tu sĩ sơ kỳ không che mặt cấm chế. Vóc người của hắn khô gầy với áo bào cũ nát, để râu dê, thần tình mộc mạc, yên lặng canh chừng gian hàng của mình.

Lâm Nhất không muốn truy cứu lai lịch của chủ sạp, nhưng lại sinh ra tò mò đối với mấy món đồ được trưng bày trước mặt hắn. Những người bán khác đều lo sợ bảo vật của mình bày biện không ngăn nắp bắt mắt sẽ không bán được giá tốt, còn vị trước mắt đây thật giống như là mua bán đồ cũ a.

Một tấm da thú dơ bẩn rách nát bày biện không nhiều không ít, chỉ có ba vật cổ quái. Một là hòn đá trắng vàng to khoảng thước vuông bị bao bọc bởi bùn đất, giống như mới đào từ dưới đất lên vậy. Vật thứ hai là một khối điêu khắc hình rồng thô lỗ không chịu nổi, càng nhìn càng thấy giống một khối liệt thạch; Món cuối cùng là một bình nhỏ có bề ngoài tầm thường, chỗ nắp bình có một lớp cáu bẩn thật dày, không biết đã bao lâu rồi chưa được mở ra, cũng không biết bên trong chứa đựng cái gì.

Thấy có khách đến chiếu cố, chủ sạp cũng không muốn nhướng mí mắt lên chút nào, chỉ ngồi trơ như tượng gỗ. Lâm Nhất vốn định xin chỉ giáo những nghi ngờ trong đầu, nhìn thấy thái độ của đối phương như vậy đành phải thôi. Hắn lắc đầu đi về một gian hàng khác ở hướng ngược lại. Nhưng đi chưa được hai bước thì có hai người khác đi tới sau lưng, không ngờ là đang nói chuyện về người chủ sạp ấy.

- Ha ha. Vị đạo hữu này bán bảo bối gì a?

- Ồ! Không phải là mới từ dưới đất đào lên.

Đúng a, bên ngoài còn dính đầy bùn đất mà.

- Đạo hữu không đi đào phần mộ của phàm tục chứ? Ha ha. . .

Hai vị tán tu ăn mặc một là Kim Đan trung kỳ một là Kim Đan sơ kỳ. Hai người đứng trước sạp người ta, ngươi ngươi một lời ta một lời miệng không lúc nào nhàn rỗi.

Trước những lời nói giễu cợt của hai người này, chủ sạp không rãnh để ý, chỉ lo ngồi yên không nói tiếng nào.

Thấy thế Kim Đan trung kỳ tu sĩ lại cười ha hả, hỏi:

- Cách thức lề lối mua bán cũng không ứng phó một tiếng, ai biết ngươi đang bán cái gì?

Chủ sạp đảo mắt, trợn nhìn đối phương một thoáng, mở miệng nói từng lời:

- Ta cũng không hiểu được.

- Ha ha. Quả nhiên đây không phải là đào đào mộ phần người ta, tuẫn táng vật của người ta à.

Người còn lại tiếp tục cười trêu.

Kim Đan trung kỳ tu sĩ giơ tay chỉ đồng bạn, nói có vẻ rất có kiến thức:

- Chỉ cần là vật tiên đạo liền có cách phân biệt.

Hắn lại hỏi ngược lại:

- Có thể xem kỹ vật ngươi bán hay không?

Chủ sạp mặt không thay đổi, trả lời:

- Được.

Nghe vậy hai người cười ha ha, xoay mình cầm lên đánh giá vật mà mình tò mò. Sau một lát vẻ mặt của hai tên đều mờ mịt như nhau, cũng không nhận ra manh mối gì. Một người lắc đầu, đặt vật trong tay xuống và nói:

- Ta và ngươi đừng làm trễ nãi thời gian nữa.

Kim Đan trung kỳ tu sĩ còn lại tỏ vẻ không phục, lât qua lật lại nhìn ngắm ba món đồ đã lâu mà vẫn hoàn toàn không nhận ra nổi. Thấy đồng bạn thúc giục, hắn buông hòn đá không rõ lai lịch kia xuống, lại cầm chiếc bình nhỏ trong tay, ra sức lắc lư vài cái, có chút không cam lòng nói ra:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.