Vô Tiên

Chương 1182: Thị thị phi phi (1)



Tuyệt đối không ngờ viện thủ mình mời gọi tới lại hạ hắc thủ với mình.

Vị trưởng lão không rõ lai lịch này dã tâm bừng bừng còn hơn so với độc ác của chính mình. Hắn nhất định là nhận ra được tiểu tử đang chạy trốn ấy, nhưng vì sao hai người bọn họ lại đều ra vẻ như không biết nhau?

Giờ khắc này Thương Doãn dường như đoán được nhưng lại càng thêm hồ đồ. Hắn nổi giận muốn giết người này để tiết phẫn hận trong lòng rồi lại cảm nhận được một sự khủng hoảng khó hiểu. Đây là một loại sinh tử không do người bất đắc dĩ khiến cho chỉ muốn chạy trối chết . Thế nhưng đối phương vẫn cười gằn đánh tới.

Chung Ly thu thập thi thể của Đồ Nguyên xong, sau đó nhận ra động tĩnh trên không trung. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Thương Doãn đã bị hỏa diễm nuốt sống, còn tân tấn trưởng lão kia đang thu hoạch túi càn khôn còn có 'Sát Linh Lung' .

Lạnh lẻo dâng trào trong lòng Chung Ly muốn chạy trốn. Nhưng một tiếng nói vô tình lạnh như băng tại vang lên đỉnh đầu của hắn...

- Ngươi mới nhìn thấy gì?

Trong lòng giật mình nghĩ mau mau quay trở lại Chung Ly vội vàng vội vàng ngự kiếm bay lên. Trong bóng đêm cách đối phương còn có hơn mười trượng, hắn liền chắp hai tay cực kỳ cung kính đáp:

- Đường chủ nói là tiểu tử kia giết Thương Doãn sao? Chính vãn bối tận mắt nhìn thấy.

- Đường chủ?

Vị trưởng lão kia vuốt chòm râu một cái, bỗng nhiên cười lạnh khà khà nói ra:

- Coi như ngươi thức thời. Nhưng lão phu nhớ kỹ Thương Doãn là do Lâm Giang Tiên giết chết.

Chung Ly vội vàng liên tục ứng tiếng nói:

- Chính là Lâm Giang Tiên giết Thương Doãn sinh tử vãn bối không dám quên.

Ngắm 'Sát Linh Lung' trong tay, trong con ngươi của trưởng lão kia lóe lên một đạo lãnh mang. Lật tay thu vào, hắn lại nhìn bóng đêm rồi hừ một tiếng, bấy giờ mới nói ra:

- Vị đường chủ Khôi Tinh đường này. Hãy còn cần bẩm rõ cho môn chủ mới được.

Chung Ly lại tỏ vẻ giải bày tâm can, nghiêm nghị nói ra:

- Vãn bối nhất định cùng Khôi Tinh đường chúng làm chứng cho Đường chủ.

. .

Bên trong một trang viên u tĩnh râm mát, nước chảy róc rách, dị thảo nở hoa màu xanh biếc, giữa rừng hoa khoe sắc có linh khí nồng đậm bốn phía chung quanh phiêu tán thật là một nơi thoải mái.

Sâu trong nơi thanh tịnh xinh đẹp này là một gian trúc hiên lịch sự tao nhã, trong cảnh xuân bình yên có một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang ngồi. Đôi mày của nàng tựa như Tân Nguyệt, con ngươi tựa như thu thủy thần trạng thái điềm tĩnh mà lạnh nhạt.

Một bên trúc trước mặt nữ tử có đặt một quả tin giản, nàng cầm lên nhìn khe khẽ lắc đầu.

Chốc lát sau một nam nhân trung niên có ba chòm râu dài từ xa xa đi tới. Tướng mạo hắn nho nhã, thần sắc bình hòa, khí tức nội liễm, toàn thân áo bào xanh không dính hạt bụi, hành tẩu lửng thững đi dạo ở trong vườn như thư sinh phàm tục. Chỉ có điều hắn đạp không đi lại cách mặt đất hơn một tấc.

- Sư phụ.

Đã nhận ra động tĩnh bên ngoài trúc hiên, nữ tử ở trong hô nhỏ một tiếng. Nàng ta đứng dậy vui vẻ đi ra ngoài đón, quần dài màu xanh toàn thân phiêu dật như bay.

Nam tử kia đã ngừng bước chân, hai tay đưa tới gật gật đầu cười nói:

- Chức Nương. Gọi sư phụ đến có chuyện gì bẩm báo?

Nữ tử gọi là Chức Nương cười khúc khích đưa viên tin giản ra, nói:

- Chi nhánh Hạ Châu Lam thành truyền đến tin giản nói là xuất hiện vân bào trước đây Vân Hiên các ta luyện chế. Mà món vân bào hủy hoại là do sư phụ luyện chế trong đó tình hình cụ thể và tỉ mỉ đệ tử không rõ lắm, do dó bẩm báo.

Nam nhân ồ lên một tiếng, nhận lấy tin giản. Giây lát sau hắn chợt nói:

- Thì ra là thế.

- Một món vân bào thôi không ngờ lại khiến cho chưởng quỹ chi nhánh Lam thành phát tới Vạn Lý Truyền Âm Phù chẳng lẽ sư môn sớm có thông báo?

Chức Nương tò mò hỏi.

Nam nhân bật cười ha ha, ngược lại đi tới bàn thạch ở cách đó không xa ngồi xuống nói:

- Ngươi chuyên con đường luyện khí không rãnh rỗi để ý tới sự việc trong tiên môn, vi sư liền phân trần cùng ngươi một chút nào.

Chức Nương cười một tiếng nói ra:

- Khó có được sư phụ rảnh đệ tử chăm chú lắng nghe.

Nàng ta đứng cao vút bên cạnh nam tử, cử chỉ lễ độ và không mất ý vô cùng thân thiết.

Nam nhân nhìn đệ tử một cách ôn hòa, nói ra:

- Chuyện này còn muốn ngược dòng tới ngàn năm trước, vào lúc An Dương thành Bách An môn còn do sư tổ ngươi lo liệu, mà vi sư chỉ có có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Dương Châu An Dương thành là vị trí của Bách An môn đây là một môn phái cực kỳ am hiểu luyện khí. Vân Hiên các do môn hạ đệ tử sáng lập cũng được hưởng danh vọng cực cao tại Cửu Châu. Mà 'Vân bào' và ‘Vân ngoa’ luyện chế còn là bí kỹ của sư môn, mỗi đời đệ tử chỉ truyền cho duy nhất một người.

Lúc đó nam tử này là chưởng môn đệ tử đã lấy được luyện khí chân truyền. Bởi vì hai thứ này luyện chế không dễ, lại không muốn gây trở ngại tu luyện, hắn rất hiếm khi để ý tới người đến cửa cầu bảo, khiến cho 'Vân bào' và ‘Vân ngoa’ nổi tiếng bên ngoài nhưng mà có vạn kim cũng khó kiếm.

Mà khi cao nhân tiền bối muốn nhờ tình cảm và thể diện không thể chối từ, sư phụ của nam tử này mới phân phó đệ tử bắt tay vào luyện chế. Kết quả là 'Vân bào' nước lửa bất xâm và nhẹ như the mỏng cùng với ‘Vân ngoa’ đằng vân giá vũ trở thành trang phục và đạo cụ của số ít vị cao nhân, cũng khiến cho chúng càng trở nên quý hiếm, làm cho người trong cùng thế hệ lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.