Vô Tiên

Chương 1205: Vị Ương hải (2)



- Trước đây Chúc mỗ suy đoán địa phương mà ngọc giản ghi chép ngầm chứa kỳ hoặc, quả nhiên.

Nói đến đây, Chúc Tạo chỉ vào vách đá trước mặt, thần tình đắc ý liếc Lâm Nhất và Nguyễn Tra một cái, lại nói:

- Hai vị có thể nhìn ra chút ít manh mối nào không?

Nghe vậy, Nguyễn Tra, Nguyễn Thanh Ngọc và Hoa Trần Tử đều đi tới ngọn núi đá ở phía trước vài bước chân. Ngọn núi đá này cao trăm trượng, bụng núi cũng bằng phẳng trụi lủi, vách đá bóng loáng cũng không khác biệt gì những nơi khác

Chỉ chốc lát sau, Nguyễn Tra lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nói ra:

- Sâu trong vách đá như có cấm chế.

Nhiều lần, Nguyễn Thanh Ngọc và Hoa Trần Tử cũng đồng thời cảm giác được dị trạng, đua nhau gật đầu nói phải

- Lâm đạo hữu?

Chúc Tạo thấy có người không lên tiếng, không khỏi xoay người hỏi, nụ cười làm gò má cao gầy của hắn xuất hiện vài nếp nhăn, trong thần sắc đều là khoe khoang và tự đắc. Ai ngờ đối phương vẫn chưa lưu ý tới vách đá, mà đang quan sát một hồ nước ở cách đó không xa.

Chúc Tạo hơi ngạc nhiên, Lâm Nhất dường như nhìn lung tung chẳng có mục đích gì cả, liếc một vòng, bấy giờ mới quay đầu cười một tiếng, nói ra:

- Chúc đạo hữu biết nhìn xa, ha ha, chỗ này quả nhiên ngầm chứa huyền cơ.

Chúc Tạo hơi trầm sắc mặt xuống, ngược lại cười khan hai tiếng, nói ra:

- Xin Lâm đạo hữu và Nguyễn đạo hữu tiến lên, ta và các ngươi ba người hợp lực phá vỡ cấm chế này.

Nguyễn Tra lần nữa đánh giá vách đá, con ngươi sáng lên, nếu như chỗ này thực sự có động phủ của cao nhân tiền bối, có lẽ sẽ có một phen thu hoạch. Hắn há mồm phun ra thanh phi kiếm, mong chờ muốn thử. Hoa Trần Tử và Nguyễn Thanh Ngọc vội vàng lui về phía sau, nhường chỗ cho ba vị Kim Đan tiền bối động thủ.

Việc đã đến nước này, Lâm Nhất không làm gì khác hơn là gật đầu. Hắn hắn đi về phía trước vài bước, cách vách đá khoảng bảy tám trượng, chỉ có điều khác với hai vị đứng thẳng song song kia, hai tay áo của hắn sao cùng một chỗ, trầm tĩnh như thường, cũng không có tư thế động thủ.

Nguyễn Tra và hai vị đồng đạo bên cạnh tỏ ý, không ai nhường ai điểm ngón tay một cái, phi kiếm 'Oành' một thoáng liền đục trên vách đá, chỉ thấy bụi mảnh văng khắp nơi, trên vách đá bằng phẳng xuất hiện một hố đá rộng hơn thước.

Uy lực phi kiếm của tu sĩ Kim Đan tuyệt không phải đẳng cấp tầm thường, tình hình trước mắt khiến cho Nguyễn Tra cảm thấy hơi bất ngờ, muốn phá huỷ khối đá này còn cần phải mất chút ít công phu. Thấy hai bên cũng không động tĩnh, hắn âm thầm lui về sau một bước, với dụng ý có thể nhìn thấy một cách dễ dàng. Lúc này không phải là lúc giấu bài riêng, mà ai nấy đều phải hiển thủ đoạn mới là thành ý.

Nói ngắn gọn, Nguyễn Tra có ý tứ nói hai người các ngươi không thể bàng quang, nên lộ ra bản lĩnh để nhìn một chút, cũng là cơ hội tốt để kiểm tra lẫn nhau về mức độ sâu cạn của đối phương.

Trước sự lọc lõi của Nguyễn Tra, Chúc Tạo hiểu rất rõ, hắn khẽ vẫy ống tay áo xuống, hắc quang lóe lên một cái, bên cạnh toát ra một đinh tử lớn bằng ngón tay cái dài hai thước, mơ hồ tản ra mùi tanh hôi làm người ta nghe qua muốn nôn mửa. Hắn vặt chòm râu dê, trước khi động thủ không quên nói ra:

- Trên vách đá này có ẩn một tầng cấm chế, bấy giờ mới trở nên cứng rắn như thế, chúng ta luân phiên động thủ xuống, không cần ba khắc là đánh tan được nó.

Khi nói chuyện, không thấy Chúc Tạo có động tác gì, đinh tử đã bọc một đoàn hắc khí đánh tới trước. Sau một tiếng 'Oành' vang dội, trên vách đá xuất hiện thêm hơn lổ thũng rộng hai thước.

Thấy thế, Nguyễn Tra âm thầm kinh hãi, không khỏi đánh giá đinh tử kia có uy lực không tầm thường. Xa xa ở phía sau Nguyễn Thanh Ngọc cũng kinh ngạc, vị Chúc Tạo tiền bối này cùng có tu vi Kim Đan sơ kỳ như tộc thúc của mình, nhưng thủ đoạn của hai người cao thấp biết liền, chẳng biết tại sao trong lòng nữ tử này hơi có thấp thỏm không yên.

Hoa Trần Tử cũng kinh ngạc vô cùng, để ý thấy chỗ bất đồng nàng ta thở dài nói với Nguyễn Thanh Ngọc ở bên cạnh:

- Vách đá này cứng như thế, chẳng biết lúc nào mới có thể bị phá huỷ.

Tự đắc cười một tiếng, Chúc Tạo giơ tay một chiêu, đinh tử bay vào ống tay áo, vẫn không thấy hắn lui về phía sau, mà ánh mắt nhìn Lâm Nhất đầy khiêu khích, dụng ý không cần nói cũng biết

Lâm Nhất không để ý tới hắn, quay đầu nhìn xuống hai nữ tử, âm thầm lắc lắc đầu. Hai người này vừa xuất thủ còn giữ giữ lại tinh lực, rõ ràng là âm thầm đề phòng đối thủ, đây cũng là Nguyễn Thanh Ngọc hiểu rõ?

- Lâm đạo hữu, xin thi triển thần thông để cho chúng ta nắm chắc tâm lý, mới hiệp lực phá đi vách đá này được.

Thấy Lâm Nhất vẫn đứng không động thủ, Nguyễn Tra lên tiếng thúc giục. Hắn khéo léo đưa đẩy thật khiến cho người ta đùn đỡ không xong.

- Ha ha!

Lâm Nhất bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói ra:

- Vì Nguyễn cô nương có lời mời, bấy giờ mới kết bạn cùng mấy vị đi đến chỗ này, nếu như nói ta không hề hưng trí đối với cấm chế động phủ này, không khỏi cũng làm ra vẻ a.

Song chưởng giương ra, Huyền Kim Thiết Bổng dài năm thước đã ở trong tay của Lâm Nhất.

Đây là pháp khí? Linh khí? Sao kích thước lớn như vậy? Không đợi mọi người hiểu được, thân hình Lâm Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, đã song chưởng luân khởi, Thiết Bổng chợt đánh tới vách đá.

- Oành.

Một tiếng vang thật lớn, đá vụn bắn tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía. Trong lúc động tĩnh như thiên băng địa liệt đó, sườn núi băng liệt xuất hiện một vài lổ thủng to nhỏ khác nhau, mặt vách đá đã không còn sót lại chút gì, sau đó phá cấm chế ẩn núp thành những mảnh nhỏ, tuy nhiên không xuất hiện động phủ như suy đoán ban đầu.

Thân hình Lâm Nhất hạ xuống, thuận tay thu Thiết Bổng vào, cũng phất tay áo trục đi đá vụn bụi mù, dù bận hắn vẫn ung dung nhặt lên bằng hai tay, lại nhìn mọi người nhẹ nhàng nhún nhún vai tỏ ý lần này là uổng công rồi, động phủ ở đâu, chỗ nào?

Chúc Tạo bứt bứt chòm râu dê quên cả buông tay, thần sắc có chút bối rối. Hắn muốn đáp lại Lâm Nhất bằng một khuôn mặt tươi cười, nhưng khóe mắt lại cụp xuống, da mặt càng cứng đờ.

Nguyễn Tra thì nhìn tảng đá lớn hơn một trượng mà cảm thấy cổ họng mình phát khô, uy lực của một gậy ấy, bản thân mình có thể ngăn cản được chăng? Kiên quyết là không thể.

- Vị Lâm tiền bối này thân thủ thật đúng là dữ dội a!

Cách đó không xa, Hoa Trần Tử thấp giọng tự nói. Nàng ta si ngốc nhìn chằm chằm vào bón lưng của Lâm Nhất, ánh mắt rung động như nước.

Ngay cả Nguyễn Thanh Ngọc đã biết đại khái tu vi của Lâm Nhất, vậy mà lúc này cũng kinh ngạc, chỉ có điều nàng vẫn chưa để ý tới hố đá kia, mà chuyển hướng nhìn về phía hồ nước, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

- Chư vị mau nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.