Vô Tiên

Chương 1221: Một nơi khó lường (2)



Người râu dài nói. Nam nhân râu ngắn tên là A Vũ gật đầu đáp:

- Mục Trát nói không sai, ta và ngươi nhìn thủ đoạn của A Liệt là được...

Hai người này dừng lại bên ngoài mười trượng, hai chân hãy còn huyền không, quanh thân quấn quanh hắc khí không tiêu tan, bộ dáng khí định thần nhàn, cũng có chút hăng hái nhìn một người một hổ chém giết sinh tử.

Xa xa trong bụi cỏ, Lâm Nhất ẩn núp không dám nhúc nhích. Những người này là người nào? Cao lớn mà uy vũ không nói, kẻ đến sau rõ ràng chính là tu sĩ.

Hai người gọi là Mục Trát và A Vũ kia trên người quấn hắc khí nhất định là ma khí không phải giả, từng người phát ra uy thế tương đương như tu sĩ có tu vi Trúc cơ, lại theo sát khí khó hiểu khiến người sợ hãi, sâu không lường được.

Trong lòng không hiểu, Lâm Nhất không kìm nổi nhìn về phía tay trái xa xa hơn mười trượng. Lỗ Nha đáng ghét kia cũng nằm trong bụi cỏ, thật thà ngoan ngoãn, không mảy may dám càn rỡ. Mà tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của hắn lúc này chỉ có bộ dáng như Luyện Khí một hai tầng, so sánh tình hình của mình phải tốt hơn rất nhiều.

Chốn này khắp nơi nơi đều có vẻ cổ quái, Nguyên Anh hậu kỳ tu vi chỉ đồng đẳng với Luyện Khí sơ kỳ. Mà Mục Trát và A Vũ ấy hiển hiện ra Trúc cơ tu vi, chẳng phải là muốn vượt qua cả tu sĩ Hóa thần... Lâm Nhất âm thầm nhếch nhếch miệng, hít vào một ngụm khí lạnh. Lúc này mặt mày của Lỗ Nha cũng đầy hoảng sợ, hiển nhiên là có điều suy đoán...

Một người một hổ bỗng nhiên phân cách ra, cả hai đều chồng chất những vết thương.

Hán tử gọi là A Liệt bị ấy lại bị hổ đốm đụng bay ra ngoài một lần nữa. Hắn trở mình bò dậy, trên người hắn đã hằn sâu đầy dẫy những dấu móng tay và vết máu, đập vào mắt kinh tâm. Hắn thuận tay nhặt đao nhọn từ dưới đất lên, miệng thở to hổn hển, hai mắt trợn tròn, đằng đằng sát khí.

Lớp da lông toàn thân hổ đốm bù xù hỗn độn không chịu nổi, nhưng nó lại há cái miệng to như chậu máu, liên tục gầm rống, trên răng nhọn còn dính đầy huyết hồng lộ vẻ thèm thuồng rõ dãi, cùng với bộ mặt hung ác, bộ móng vuốt của nó đại phát thú tính.

Giữa người và thú thoáng thủ thế lẫn nhau, đột nhiên lại bổ nhào đến nhau. Lập tức tiếng gào thét và tiếng cận chiến đan xen, đá vụn văng khắp nơi, bụi đất tung bay mù mịt. Thời khắc không kịp nhìn, 'Ầm' một thoáng, A Liệt ngã bay ra xa ngoài mấy trượng. Tứ chi hắn chấm đất, gân xanh trên ót nổi lên, ánh mắt đỏ thắm hùng hổ đến dọa người. Hắn dã tính ngông cuồng muốn điên lên, như thú như ma, không kìm nổi phát ra một tiếng hét dài. Theo đó, vết máu trên thân thể ẩn hắc khí hòa hợp mà thành.

Nhưng hổ đốm lại cúi người nằm sấp, hãy còn điên cuồng hét lên không dứt về phía đối thủ, chỉ có điều khí thế giảm xuống. Con đao nhọn còn cắm trên cổ của nó không ngừng chảy máu.

Thấy thế, Mục Trát đứng ngoài quan sát, cười to nói:

- Ha ha. Thật là niềm vui ngoài ý muốn. Khơi dậy ma lực trong chém giết, tộc của ta lại có thêm một vị ma tu...

Đồng bạn A Vũ cũng vui mừng, tuy nhiên không nói gì mà đánh tới một quyền cách không. Trên sườn núi tự dưng vang lên một tiếng nặng nề, quyền lực mạnh mẽ bọc hắc phong bất chợt lao tới, con hổ đốm hung ngoan kia kêu 'Ngao' một tiếng, đầu nổ tung, ngã lăn xuống đất không dậy nổi, không ngờ lại đi đời nhà ma rồi.

Nhìn trên hổ chết nằm dưới đất, màu đỏ thắm trong con ngươi của A Liệt dần dần rút đi. Theo đó hắc khí xoay chung quanh chậm rãi ẩn vào trong cơ thể, vết thương trên người cũng dần dần khép lại.

Bò dậy, như người vừa mới tỉnh mộng, A Liệt bỗng nhiên vui mừng cười ha hả, không kìm được vui mừng huy vũ quyền đầu, bấy giờ mới hạ thấp người thi lễ đối với hai người kia, hưng cao thải liệt nói ra:

- Bái kiến hai vị trưởng lão Mục Trát, A Vũ. A Liệt ta thật sự có thể thành tu ma rồi...

Hai vị trưởng lão nhìn nhau cười, Mục Trát râu dài gật đầu khẳng định, nói với A Liệt:

- Ma lực trời sanh, bách luyện tự thành. Sau này ngươi theo hai người chúng ta tu hành đi.

A Vũ cũng là cười ha ha nói:

- Qua một thời gian nghỉ ngơi, trải qua một phen thối luyện ma kiếp cốc mới xem như ngươi tu ma thành công...

- Ha ha. Đa tạ hai vị trưởng lão.

A Liệt nói tiếng cám ơn, liền hớn hở mừng rỡ như điên...

. . .

Xa xa trong bụi cỏ, chính mắt Lâm Nhất trông thấy mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, từ trong ngạc nhiên rơi vào trầm tư.

Hoa Trần Tử đã từng nói câu gì, ma tu tức thiên đạo, thiên đạo tức ma tu. Vốn tưởng rằng nữ tử kia chỉ ăn nói bừa bãi, cho nên Lâm Nhất mới xem thường.

Nếu ma tu ở trong chốn thiên đạo, vậy mình tu luyện cái gì?

Cái gọi là ma tu, bất quá là bàng môn tả đạo. Điển tịch có nói, trong lúc tu luyện, hành công xuất thiên sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không ngoài tham niệm, ý nghĩ xằng bậy, chấp niệm, oán niệm quấy phá thôi. Mà ma đạo không cùng tồn tại, người tu đạo khi vĩnh cố tâm niệm, cái gọi là nội tâm bất xuất, ngoại cảnh bất nhập, y theo chính niệm pháp thì không ma không đi. Chỉ có như vậy, đạo tâm củng cố, tu vi mới có thể càng thượng tầng lâu, đại đạo khả kỳ. Mà có người lại hành phương pháp trái ngược, gọi là ma tu...

Nhưng lời Hoa Trần Tử nói giống y như lời của Mục Trát a.

Ma lực trời sanh, bách luyện tự thành.

A Liệt kia tại thời khắc chém giết sinh tử thật quá độ điên tính, như điên như ma, kích phát ra dã tính bản nguyên tự thân, tựa như người phàm đả thông huyền quan tổ khiếu, thoát thai hoán cốt, có dị khúc đồng công chi diệu.

Ma tu tức thiên đạo. Chẳng phải là nói thế gian này trước có ma tu, sau có đạo Luyện Khí Kim Đan...

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như Lâm Nhất đã minh bạch, rồi dường như lại hồ đồ. Trong lúc tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, có người cao giọng lên tiếng:

- Hai người các ngươi lén lén lút lút, lại muốn trốn tới khi nào?

Trong ngạc nhiên, Lâm Nhất không kịp ngẩng đầu, vội nhìn về phía Lỗ Nha. Thấy bộ dạng của hắn ta cũng trở tay không kịp, biểu lộ vẻ bối rối, đang từ từ đứng lên. Bất đắc dĩ, hắn không làm gì khác hơn là đứng lên đi theo, hãy còn nắm chặc Huyền Kim Thiết Bổng trong tay.

Trên sườn núi, hai kẻ thù không quên tính toán lẫn nhau, có chút thấp thỏm đối mặt trước ba người thần bí khó dò. Còn đối phương thấy hai người này mặc quần áo kỳ lạ, tướng mạo cũng có chút khác biệt, không khỏi sợ run lên. Trong lúc nhất thời, hai bên yên lặng giằng co lẫn nhau, thần tình khác nhau.

Chợt thấy sắc trời trên đỉnh đầu bộc phát sáng rực, Lâm Nhất lặng lẽ nhìn lại. Hai mặt trời, một lớn một nhỏ đang vượt qua ngọn núi, treo cao trên không trung, ánh sáng chói lóa mắt.

Có câu ngạn ngữ nói thế nào, ông trời không có hai a. Đây là...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.