Vô Tiên

Chương 1252: Ma ấn (1)



- Lão nhi, ngươi còn chưa có chết...

Lâm Nhất cười ha hả một tiếng, từ từ đi ra khỏi sườn núi chỗ vị trí Lôi Hỏa. Thân thể của hắn cao to, tứ chi cân xứng, trên long giáp chớp động kim quang, quanh người còn quấn lôi quang 'Bùm bùm', phảng phất uy vũ của thần nhân vậy.

Bị một câu nói mắng trên mặt, thần sắc của Lỗ Nha hơi chựng lại, khóe mắt giật giật, thầm hừ một tiếng. Lão ta nhìn tiểu tử oai phong lẫm liệt kia, trong lòng lão ta vừa tức vừa hận. Nhãn châu xoay động, lão ta ra vẻ đại độ cười khan hai tiếng, nói:

- Tiểu tử, mùi vị bị sét đánh ba mươi năm không dễ chịu ha...

Lỗ Nha thấy bộ dạng đối phương nhếch miệng lên, gương mặt không tỏ rõ ý kiến, lão ta không xem chuyện này là quan trọng lắc đầu một cái. Lão ta chắp một tay sau lưng, một tay vịn râu dài, tại chỗ bước đi thong thả hai bước, nhưng lại không có phái đầu của cao thủ Đạo Tề Môn ngày xưa, ngược lại vì một thân quần áo rách nát, có vẻ như học trò nghèo càng thêm thảm hại.

- Ta và ngươi đều đến từ Cửu Châu, lại cùng là tu sĩ thuộc về Cửu Châu minh, sao không buông xuống ân oán mà đồng tâm hiệp lực chứ?" Lỗ Nha chậm rãi đứng vững xoay người lại, lão ta mang theo giọng điệu của trưởng giả hướng dẫn từng bước nói. Lão ta thấy tiểu tử đang tới gần trước mặt, ánh mắt nhoáng lên một cái, rất ân cần lại nói:

- Không biết Lôi Phong kia cao mấy phần, lại càng không biết phía trên có đường rời đi hay không, ngươi không ngại nói ra tình hình vừa nhìn thấy, cũng để lão phu giúp đỡ tham tường một phen...

Hai người cách nhau ba mươi trượng, Lâm Nhất dừng bước. Đối phương lời nói thân thiết, nụ cười hiền hoà, hai mắt lại nhìn mình chằm chằm không rời, dụng ý không có lời mê hoặc. Hắn lắc lắc đầu, trong thần sắc lóe lên một chút châm biếm, nói:

- Trên ngọn núi, phong mang rực rỡ, khiến người ta vui vẻ quên đường về..." Lâm Nhất nói chuyện, hai tay hắn bỗng nhiên mạn bất kinh tâm bấm ra liên tiếp pháp quyết kỳ dị.

Lỗ Nha nhìn chằm chằm hai tay của Lâm Nhất, lòng không hiểu. Đây là hắn muốn làm gì? Một tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh tu sĩ đọ sức pháp thuật sao? Thật là cười ngạo người ta! Chỉ có điều nhìn tiểu tử này với bộ dáng như hư trương thanh thế, ngược lại cũng thú vị!

- Ta với ngươi vốn không thâm cừu đại hận, lại bị ngươi vô duyên vô cớ đuổi giết đến đây! Ngươi nếu đến đây dừng tay, cũng như nói ra nguyên nhân trong đó, vứt bỏ hiềm khích lẫn nhau lúc trước cũng không phải là việc khó! Đồng tâm hiệp lực à... Cũng chưa chắc không thể..." Một phen lời nói xong, thủ quyết của Lâm Nhất vẫn chưa dẫn ra động tĩnh gì.

Lỗ Nha nhìn chằm chằm vào cử động của Lâm Nhất, lão ta khinh thường cười khan, dưới chân tiến một bước về phía trước. Mà đối phương đối với chuyện này vẫn chưa ngại, chỉ có điều hai tay vẫn không dừng lại, từng cái một thủ quyết nối tiếp nhau như hoa nở vậy.

Lỗ Nha lần nữa bước về trước một bước, lão ta mang theo thành ý nói:

- Trước hết, sự tình liên quan bí tân của sư môn, lại gánh vác sư mệnh, ta không tiện nói thẳng! Mà nơi này không thể so sánh chỗ khác, từ miệng của ta, vào tai ngươi, dự liệu cũng không sao! Ha ha...

Lâm Nhất cười nhạt một cái, nói:

- Ta đương nhiên chăm chú lắng nghe..." Hắn lại cau mày suy nghĩ, cúi đầu nhìn hai tay, lần nữa bỉ hoa, dường như đang suy nghĩ một loại pháp thuật khó có thể lĩnh hội.

Lỗ Nha thấy thế, giả vờ hít một tiếng, chậm rãi đi về phía trước, tiếp nhận nói:

- Sư bá ta đã từng trong tiên cảnh của Hậu Thổ vô tình thu được một món bảo vật, cũng dựa vào vật này ông ta thu được một món bảo vật khác liên quan trọng yếu! Mà lão nhân gia sau khi lại lần nữa đi vào Hậu Thiên tiên cảnh, tung tích không rõ. Hai món bảo vật không có tung tích đó, hiện giờ...

Lâm Nhất mờ mịt ngẩng đầu, dường như nghe rất nhập thần.

Lỗ Nha tiếp tục nói:

- Vân bào mà ngươi đi Vân Hiên các tu bổ chính là vật của sư bá ta, được ông chủ quán ghi nhớ đã bẩm báo lên trên, chuyển cho gia sư được biết, bấy giờ mới lệnh ta đi tới Hạ Châu...

- Ông là nói, Kim kiếm của ta đến từ Hậu Thổ tiên cảnh, chính là vật của lệnh sư bá sao? Tên của ông ta có phải là Văn Đạo tử hay không...?" Lâm Nhất thuận miệng hỏi. Hắn không hề hay biết đối với sự tiếp cận của Lỗ Nha, hai tay hãy còn hư hoa. Thời khắc này, hai người họ dường như thật sự đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, từ kẻ thù đã trở thành một đôi đạo hữu.

- Đúng vậy! Ngoại trừ kim kiếm ra, trên người ngươi còn phải có một khối ngọc phù do lão nhân gia lưu lại. Hai món bảo vật này liên quan trọng đại, hay là trả lại lão phu cho thỏa đáng! Ngoài ra, xin ngươi báo cho biết về tung tích của sư bá, Đạo Tề môn của ta cảm ân đái đức! Cho dù ngươi muốn bái lão phu làm thầy, cũng chưa chắc không thể a! Ha ha..." Lỗ Nha cười ôn hòa, nói êm tai, cho dù đối phương như thế nào, lão ta cũng là bộ dạng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dưới chân không kìm nổi tranh giành trước vài bước.

Trong nháy mắt, hai người cách nhau chẳng qua là xa mười trượng. Lỗ Nha chợt thấy trên mặt của tiểu tử kia sinh ra nụ cười cổ quái, lão ta cũng không nghĩ ngợi nhiều được. Thời gian không đợi người, ba mươi năm chờ đợi liền chính là sáng sớm ngày hôm nay a! Lão ta há mồm phun ra một đạo kiếm quang tấn công bất ngờ, thế muốn đối phương thiên đao vạn quả! Không như thế, không đủ để phát tiết mối hận trong lòng!

Nguyên Anh hậu kỳ cao thủ, hơi có động tác chính là động tĩnh lớn như Thạch Phá Thiên Kinh, huống chi một cú đánh này còn là lực lượng tích súc của Lỗ Nha, uy thế càng thêm kinh người. Chớ nói hai bên cách nhau mười trượng, cho dù xa trăm trượng cũng bất quá cách nhau gang tấc, có thể đụng tay đến. Lão ta sở dĩ cẩn thận như vậy, chỉ là không muốn bỏ qua cơ hội lần này, lão ta cần phải Nhất Kích Tất Sát.

Kiếm quang lao đi, so như cuồng phong nổi giận lên, thoáng chốc thuận lợi nuốt sống Lâm Nhất đứng sững sờ tại chỗ. Ngay sau đó chính là một tiếng vang thật lớn "Ầm!", ngay vị trí của hắn bị phi kiếm ác liệt đánh ra một cái hố to.

- Ha ha!

Lỗ Nha không ức chế được vui sướng trong lòng, lão ta giương giọng cười to. Tiểu tử, trong số mệnh không có thời gian chớ cưỡng cầu, hao tổn tâm cơ cũng uổng công a! Gặp lão phu, ngươi chỉ có vào luân hồi lần nữa thôi!

Trong đắc ý, Lỗ Nha đang định tìm thi thể của tiểu tử kia, chợt thấy một thanh đại phủ hơn trượng tự dưng hiện ra, cũng mang theo sát khí dày đặc đánh tới ầm ầm. Sắc mặt biến đổi, lão ta bấy giờ mới phát hiện chỗ phi kiếm rơi xuống, vết chân xa ngút ngàn dặm không. Mà mới nhìn một người sống sờ sờ chân thực đấy, lại biến mất không thấy giống như tan vỡ hỏng bét vậy.

Tiểu nhi xảo trá! Đối mặt đại phủ đột kích, Lỗ Nha bất dĩ vi nhiên thầm hừ một tiếng. Pháp thuật của một tên Kim Đan tiểu bối mà thôi, đợi lão phu phá đi cho mà xem. Lão ta liền muốn triệu hồi phi kiếm ngăn cản, trong lòng lại trầm xuống.

Trong ý nghĩ chợt loé lên, đại phủ như núi tới, mang đến uy thế không ngờ lại khiến cho khí tức của Lỗ Nha cứng lại. Lão ta không dám chần chờ, tế lên phi kiếm liền nghênh đón tiếp lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.