Vô Tiên

Chương 1263: Hy sinh vì nghĩa (2)



Con người a! Cái gì ưu cái gì nhược? Ai tốt ai xấu? Một tấm da mặt, vài ba câu, che mắt bao nhiêu chân tướng.

Vào lúc tiến thối luống cuống, không phân biệt thật giả, trong bất đắc dĩ, không làm gì khác hơn là dùng tự thân lợi hại đến bình luận sự khác biệt về thiện ác! Cử động lần này nhìn như công bằng, kì thực không phải đâu! Thiên đạo chi hạ, vạn vật là chuyện vặt, Lâm Nhất hắn lại là cái thá gì chứ? Cần gì phải quá tự cao, làm thủ đoạn nông cạn suy bụng ta ra bụng người đó! Nếu như vậy, tâm cảnh bị long đong, chỉ sợ đành phải bỏ lỡ hoàn cảnh thật của thanh phong lãnh nguyệt đó...

Cách mặt đất năm mươi trượng, Lâm Nhất đã ngừng lại phi thuyền. Hắn nhắm mắt làm ngơ đối với bốn người kia, nhưng lại cười ha hả trêu Nhạc Thành Tử nói:

- Đây đúng là thiên đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng a! Lão nhi ông mà cũng có thời điểm khóc cũng không làm gì...

Vị lão giả thân hãm trùng vây này chính là vị cao nhân Nhạc Thành Tử của Huyền Thiên Môn. Đột nhiên gặp được Lâm Nhất, không khỏi ngũ vị tạp trần. Đối phương lúc này xông ra, bất kể có dụng ý gì, đều khó tránh khỏi rước họa vào thân! Có thể thấy được, lần gặp lại bất ngờ này, tới không đúng lúc rồi! Mà trong miệng mồm vừa giễu cợt kia, cũng không phải không có thiện ý.

Nhớ ngày đó, thật đúng là coi thường vị tiểu hữu này a! Nhưng mà tùy tiện hiện thân nơi này, bất quá là uổng phí tặng một tính mạng, cớ gì khổ thế chứ!

- Lâm tiểu hữu, lão phu không nguyện làm liên lụy ngươi, xin từ biệt đi! Ngày khác nếu có thể gặp được môn hạ đệ tử của ta, xin nhắn dùm một tiếng, nói Nhạc Thành Tử ta thẹn với liệt tổ liệt tông của Huyền Thiên Môn rồi!

Lời nói ở đây, Nhạc Thành Tử xua tay nhẹ nhàng với Lâm Nhất, thần tình quyết liệt.

- Ha ha! Ông nếu thật sự muốn chết, không có ai ngăn được ông! Mà đã biết thiên mệnh, cũng phải hết một phen nhân sự mới được nha! Ông nói có phải thế không..." Lâm Nhất mặt mang nụ cười, thần sắc thoải mái. Cứu người liên quan đến bản tâm, không vì người ngoài nói! Nhưng nếu ngươi muốn chết thật, ai nói không phải hợp thiên lý chứ!

Nhạc Thành Tử nghe vậy, lại lộ vẻ động lòng không dứt! Đây là tên tiểu tử xảo quyệt đó sao? Không nói đến bổn ý của hắn vì cái gì, chỉ cần là phần ung dung và đảm đương này, liền đã lộ hết phong phạm của cao nhân! Mà đây chỉ là một tên tiểu bối Kim Đan hậu kỳ a...

Thời gian hai người đối thoại, bốn người của Thiên Hợp Môn giận dữ sinh cười. Vốn tưởng rằng gặp một tiểu bối không biết gì, nhưng không ngờ thiên hạ này thật sự có người không biết sống chết.

Trên sườn núi, năm người khẩn trương tương trì. Còn tiểu tử giữa không trung kia, lại đường hoàng ngự trị trên mọi người, hắn không chỉ không có nửa phần ý sợ hãi, còn cợt nhả chậm rãi mà nói. Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục! Lão giả dẫn đầu Thiên Hợp Môn đã là da mặt biến thành đen, thần sắc dữ tợn! Khởi điểm còn có một chút đắn đo, sợ tiểu tử này sau lưng có người làm chỗ dựa. Thế nhưng một hồi như vậy, lão ta đã sớm nhìn một lần chung quanh, lại giận không kềm được! Chung quanh nơi này làm gì có nửa cái nhân ảnh a! Tiểu bối, ngươi muốn chết...

- Lâm Nhất! Cẩn thận..." Nhạc Thành Tử phát hiện không ổn, bên này vừa lên tiếng nhắc nhở, bên kia lúc này đã chậm. Chỉ thấy lão giả kia lười nhiều lời, mà là dương tay chỉ vào không trung. Một đạo kiếm quang đột nhiên đánh úp về phía phi thuyền!

Theo thời điểm thường ngày, Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ đối phó một tên Kim Đan tiểu bối, bất quá là chuyện giữa cái phất tay. Mà lão giả này lại tế ra pháp bảo, hiển nhiên là đối với Lâm Nhất đã không cách nào dễ dàng tha thứ, chỉ muốn một chiêu đánh chết hắn, mưu cầu ánh mắt không thấy tâm không phiền! Còn ba vị sư đệ của lão ta lại nhìn chằm chằm Nhạc Thành Tử, sợ có người nhân cơ hội chạy mất.

Nhạc Thành Tử tự biết chạy trời không khỏi nắng, đã sớm không để ý tới an nguy bản thân! Mà lúc này liên quan đến sự sống chết của Lâm Nhất, không vì người không giữ vững tinh thần. Thấy đối phương xuất thủ, ông ta vốn định cản lại nhưng hữu tâm vô lực. Ngặt một nỗi ba người còn sót lại bức bách quá sát sao, ông ta chỉ lo lắng suông, trơ mắt nhìn phi kiếm đánh tới.

Chính vào lúc này, một tiếng "Ầm...", giữa không trung đột nhiên lóe lên một đạo lôi quang, ngay sau đó chính là một tiếng sấm đất rung núi chuyển, khiến cho năm người trên đất đều trong nỗi sợ run! Chỉ thấy phi kiếm của lão giả bị tia chớp bổ một cái, lăn lộn liền ngã đã bay trở về. Mà phi thuyền kia dĩ nhiên không thấy, có người song chưởng giống như quạt gió luân khởi, Lôi Hỏa cỡ bằng thùng nước mưa liên tiếp giáng xuống.

- Oành, oành, oành..." Chẳng qua chỉ giữa ý nghĩ chợt loé lên, hơn mười đạo lạc lôi uy lực kinh người tới ầm ầm, khiến cho bốn người của Thiên Hợp Môn luống cuống tay chân, đua nhau thi triển thủ đoạn chống đỡ! Mà Nhạc Thành Tử lại sững sờ ngay tại chỗ, khó có thể tin nhìn tiểu tử giữa không trung giương nanh múa vuốt! Hắn làm thế nào có lôi pháp lợi hại như vậy? Chính là Công Dã Cán năm đó so sánh với hắn, sợ cũng có nhiều không bằng!

- Lúc này không đi! Chờ đến khi nào...

Chợt nghe bên tai truyền âm, Nhạc Thành Tử lập tức giật mình tỉnh lại. Ông ta không dám chần chờ, thừa dịp thời khắc đối thủ rối ren, thân hình vừa động liền nhảy vọt đến bên người Lâm Nhất, nạt nhỏ:

- Đi mau! Để lão phu chặn phía sau...

Sau khi vừa thông suốt loạn lôi đập xuống, Lâm Nhất thấy Nhạc Thành Tử thoát vây, không khỏi mừng thầm! Hắn liền muốn nắm lấy đối phương, thi triển phong độn cùng bỏ chạy. Ai ngờ lão đầu này lại không ai nhường ai chắn trước người, mười phần một tư thế xả thân hy sinh!

Lâm Nhất trừng mắt, sợ ồ lên một tiếng! Ngươi nếu có bản lãnh chặn phía sau, ta vừa lại không cần xuất thủ cứu giúp? Tuy nói khó gặp được ngươi trượng nghĩa một lần, nhưng mà đây không phải là thời điểm cậy mạnh a!

Bất quá chỉ trong thời gian nháy mắt, bốn người trên đất tránh thoát tia chớp oanh đỉnh, từng người khởi động pháp bảo liền đánh tới.

Gặp tình hình không ổn, Lâm Nhất giương tay lại ném ra vài đạo lôi quang, hướng về phía Nhạc Thành Tử hô lớn:

- Lão đầu, muốn hại ta hay sao? Đi mau..." Hắn xông đến bên cạnh đối phương, đưa tay chộp tới, không quên nói:

- Đợi ta giúp ngươi một tay...

Nhạc Thành Tử rất oan uổng, thật sự muốn hy sinh vì nghĩa. Ông ta xem ra, Lâm Nhất tuy là lôi pháp kinh người, nhưng mà chặn đánh lui bốn người kia, không khỏi lực có thua! Một vị Kim Đan tu sĩ, muốn liều mạng trước mặt Nguyên Anh cao thủ cũng khó khăn, làm sao nói chuyện chân chính giao thủ chứ! Chỉ có liều mạng mạng già của ông ta, mới có thể hơi ngăn thế địch.

Chính là sự trì hoãn ngắn ngủi đó, bốn đạo kiếm quang gào thét tới, hai người lúc này còn muốn chạy, dĩ nhiên không còn kịp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.