Vô Tiên

Chương 1269: Có nữ lưu manh (2)



Lâm Nhất trầm ngâm, gật đầu chậm rãi, cải sửa lại truyền âm nói:

- Ta đã từng đặt chân đến Liễu gia của Ngọc Sơn trấn trong Hạ Châu, Thiên Chấn môn cùng với Thanh U cốc, ba cái địa phương này có thể tái sinh thành chỗ cho người dung thân...

Nhạc Thành Tử chớp động ánh mắt, lộ ra nụ cười. Ông ta thu hồi Truyền Âm Phù, sửa sang lại y dung, chắp tay nói với Lâm Nhất:

- Lâm tiểu hữu! Nhiều bảo trọng, lão phu đi đây!

Lâm Nhất cùng thi lễ, nói:

- Một đường thuận phong!

Nhạc Thành Tử lần nữa cẩn thận quan sát Lâm Nhất một phen, chốc lát, ông ta tự gật gật đầu, cười ha hả, ngược lại đi về phía Truyện Tống trận cách đó không xa, bỏ lại câu nói tiếp theo sau lưng...

- Nếu có thể gặp được Công Dã Cán, đừng quên thay thế lão phu thăm hỏi một tiếng! Ha ha...

..

Nhạc Thành Tử quay trở về Đại Hạ rồi!

Thọ nguyên không nhiều, lại không bỏ được Huyền Thiên Môn, thêm nữa đường xá xa vời, lão đầu này sớm đã là lòng chỉ muốn về!

Lâm Nhất tiễn Nhạc Thành Tử tới gần Truyện Tống trận, chia tay lẫn nhau! Đúng như ông ta nói, từ biệt vĩnh quyết!

Trong thế tục có giang hồ, trong tiên đạo phần nhiều là thị phi! Người với người gặp nhau quen biết, chỉ là một cuộc duyên phận thôi! Vô luận là sự tranh chấp ngươi chết ta sống, hay là một đoạn ôn tình gặp nhau thật vui, cuối cùng bất quá là một phong cảnh trên đường!

Cùng nhau đi tới, một đường đi tới, cáo biệt từng đạo một phong cảnh, bỏ qua từng cái một bóng lưng, bước chân vội vã, vội vã...

Lâm Nhất trên sườn núi im lặng xuất thần, Hoa Trần Tử cách đó không xa đi tới.

Cô gái này cầm một hoa lụa trong tay vuốt vuốt, bộ dạng cười khanh khách, giống hệt nữ nhi gia trong thế tục, cũng có một phen phong tình rực rỡ.

- Từ xưa thương cảm nhiều biệt ly! Cũng may có ta làm bạn, tiểu tử thúi, ngươi thấy đủ chứ..." Hoa Trần Tử thấy Lâm Nhất sau khi đưa tiễn bạn bè có chút ít vẻ tịch mịch, nàng ta cười hì hì nói:

- Đang là thời tiết hoa nở rực rỡ, phải đi xem trời cao mây trôi, hay là du ngoạn ở tiểu trấn nơi sơn dã này đi..." Nàng ta một nữ tử xinh đẹp xuất trần, hồn nhiên không có loại thần thái khoe khoang đó, ngược lại tựa như một tiểu nha đầu bướng bỉnh, chỉ muốn vui vẻ tìm niềm vui!

Lâm Nhất xoay người lại, nhếch miệng lên, ánh mắt một chốc không ngừng nhìn nữ tử quỷ mị hay thay đổi này.

Hoa Tần Tử phát hiện thần sắc của đối phương khác thường, nàng ta thật giống như bị hù dọa, chợt nhảy về sau một cái, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Sao có thể nhìn ta như thế? Chẳng lẽ chưa từng thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp..." Nàng ta nói xong, còn giấu hai tay sau lưng, sợ có người đoạt hoa lụa. Đây làm gì còn là một Nguyên Anh cao thủ vài trăm tuổi, đây rõ ràng chính là một đứa bé gái không có chút tâm cơ.

- Ha ha!

Lâm Nhất giống như bị Hoa Trần Tử chọc cười, hắn cười khẽ một tiếng, đáp:

- Cô không phải lão yêu tinh..." Thần sắc của đối phương vui mừng, hỏi:

- Ta là cái gì...?" Khóe miệng hắn nhếch lên, đáp:

- Cô là tiểu yêu tinh...

- Tiểu tử thúi! Không được mắng chửi người như vậy..." Hoa Trần Tử đỏ mặt lên. Nàng ta giậm chân nói. Nàng ta không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn không chịu bị mắng làm yêu tinh! Dù sao thân là nữ tử, chung quy vẫn có kiêng kỵ của nhà mình!

Lâm Nhất hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại đi thẳng tới đường phố lúc đến, không quên trả lời lại một cách mỉa mai nói:

- Nha đầu thúi! Ta đang chửi cô đấy!

- Ngươi..." Hoa Trần Tử cắn răng nghiến lợi vung đầu nắm đấm, hận không thể lập tức ra tay giết tiểu tử ghê tởm này. Thế nhưng chưa phát tác, trên mặt nàng âm mai đã qua, không ngờ lại cười cười "Khanh khách" đuổi theo, có chút ngạc nhiên nói to lên:

- Từ lúc chào đời tới nay, ngươi có thể nói là người thứ nhất dám mắng ta như vậy...

Lâm Nhất dừng lại bước chân, không kìm nổi nhắm hai mắt lại. Không đợi cô gái kia tới gần, hắn chợt xoay người quát lạnh lên:

- Không được đi theo ta! Cút!

Khuôn mặt tươi cười của Hoa Trần Tử hơi chựng lại, 'hả' một tiếng, cả kinh nói:

- Tiểu tử gan lớn bằng trời! Ta nhất định đi theo ngươi, thì sao hả?" Nàng ta đã thu vào hoa lụa trên tay, mang theo thần sắc khiêu khích nói to lên:

- Có bản lãnh đánh một trận a! Chớ cho rằng ta không giết được ngươi...

Trên đường phố, một đôi nam nữ trẻ tuổi tranh chấp, dẫn tới người đi đường vây xem, còn có người tò mò xì xào bàn tán.

Lâm Nhất nhìn Hoa Trần Tử không hề sợ hãi kia, không khỏi thở dài! Lưu manh vô lại chẳng qua cũng như thế thôi! Hay là một nữ lưu manh pháp lực cao, đây đúng là tạo hóa trêu người!

Thời điểm Nhạc Thành Tử quay trở về Đại Hạ, Lâm Nhất liền muốn thuận theo một đường quay trở về Hạ Châu. Thế nhưng Hoa Trần Tử giống như một cái đuôi theo sau lưng, căn bản không thoát khỏi được. Hắn cũng không dám dẫn theo một họa hại như vậy lên đường, nếu để nàng ta biết lai lịch của mình, chỉ sợ không còn ngày an bình.

Lâm Nhất bị ép bất đắc dĩ, hắn thật đúng là muốn đánh nhau một trận! Hoa Trần Tử muốn giết người, hắn đồng dạng không có từ bi thương hương tiếc ngọc. Thế nhưng chớ nói tu vi hai bên chênh lệch quá nhiều, chính là vị trí của thị trấn này cũng không phải là địa phương động thủ a!

Bất quá, trước mắt đã mất Nhạc Thành Tử liên lụy, thật ra có thể cùng cô ta chu toàn một phen!

Hoa Trần Tử đang phô trương thanh thế, chỉ còn thiếu chút nữa vén tay áo nhảy cởn hô lên mà thôi. Nàng ta thấy người đi đường vây xem nhiều hơn, càng thêm hưng phấn, bỗng thần sắc ngẩn ra. Tại chỗ làm gì còn có thân ảnh của Lâm Nhất...

- Tiểu tử thúi, trốn chỗ nào chứ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.