Vô Tiên

Chương 127: Việc trọng đại của sơn môn (1)



Trên đống cỏ khô trong Xa Mã đại viện, Lâm Nhất, Hồ Vạn, Trầm Đinh đang nói chuyện tào lao.

Trầm Đinh lầu bầu :

- Văn sư huynh non nửa ngày không thấy, cũng không biết đã chạy đi đâu?

Hồ Vạn nhe răng há miệng, phun ra một cục đờm thật xa, hừ hừ nói:

- Tiểu tử này thật không được a! Sáng sớm liền chuồn mất, hẳn là đi hỏi thăm sự tình thi đấu trong môn phái.

Ai biết hắn lời còn chưa dứt, ở cửa viện dò ra một cái đầu.

- Ha ha, các tiểu đệ nhớ ta rồi?

Văn Luân mặt mày hớn hở phất tay nói.

- Ta nhớ thịt khô của ngươi.

Trầm Đinh nhếch miệng nói.

Văn Luân nguýt một cái, hừ nói:

- Phi! Muốn ăn tự mình đi mua, đừng chiếm tiện nghi của ta...

Con mắt hắn hơi chuyển động, không nhịn được đắc ý nhìn Hồ Vạn và Lâm Nhất nói:

- Muốn biết sự tình thi đấu trong môn phái không?

Hồ Vạn nhìn trời, lắc đầu một cái nói:

- Không muốn...

Khuôn mặt Văn Luân cứng đờ, ngón tay chỉ về phía Hồ Vạn nói:

- Tốt... tốt ngươi cái Hồ Vạn, ngươi muốn biết ta còn không nói đâu!

Hắn quay mặt lại, nhìn về phía Lâm Nhất thân thiết cười nói:

- Bất quá ta sẽ nói cho Lâm sư đệ!

Lâm Nhất gật đầu cười nói:

- Văn sư huynh muốn nói, tiểu đệ rửa tai lắng nghe.

Văn Luân mắt nhỏ tỏa sáng, xem thường đánh giá Hồ Vạn và Trầm Đinh một chút, mới khoe khoang nói:

- Lần này đệ tử nội môn tỷ thí, đệ tử ngoại môn chúng ta cũng có thể quan sát...

Trầm Đinh kéo cổ áo của Văn Luân qua, vui vẻ nói:

- Ngươi nói cái gì?

- Khái khục... Ngươi muốn bóp chết ta hả!

Văn Luân hất tay Trầm Đinh ra, người sau ngượng ngùng thu tay về, cười nói:

- Khà khà, đây không phải là không có nghe rõ sao! Sư huynh nói tiếp a!

- Hừ! Muốn nghe, thành thật ngồi xuống đi!

Văn Luân đắc ý mặt mày nhảy lên, nước bọt tung toé khoe khoang thành quả tìm hiểu được.

Đệ tử nội môn của Thiên Long phái tỷ thí từ trước tới nay không đối ngoại, cho dù là đệ tử Ngoại Sự đường cũng không thể bàng quan. Chẳng biết tại sao, lần này đệ tử đại bỉ không còn những quy củ này. Việc này được đệ tử Ngoại Sự đường mà nói, có thể nói tin vui to lớn, ngay cả Hồ Vạn cùng Trầm Đinh cũng không kiềm chế nổi vui sướng! Có thể quan sát đệ tử nội môn tỷ thí, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, là cơ hội hiếm.

Ba người đều cực kỳ phấn khởi, chỉ có Lâm Nhất cười nhàn nhạt.

Văn Luân hiếu kỳ nói:

- Lâm sư đệ đối với việc này không có hứng thú sao?

- Lần này môn phái đại bỉ không giống ngày xưa, trong lòng có chút không biết rõ mà thôi!

Lâm Nhất lắc đầu cười nói.

Hồ Vạn nói:

- Mặc kệ nó, những cái này không phải chúng ta có thể bận tâm, ngày mai đi nhìn náo nhiệt là được.

Trầm Đinh ma quyền sát chưởng, nhảy xuống đống cỏ khô, ở trong sân qua lại xoay vòng.

- Ngươi làm gì đó, cày ruộng à?

Văn Luân xì cười lên.

- Ngươi mới là gia súc!

Trầm Đinh thình lình phản kích, làm mắt Văn Luân trắng dã.

Lâm Nhất không nhịn được mỉm cười.

Đầu tháng chín…

Cửu Long Sơn một mảnh vui mừng, người người trên mặt mang theo nụ cười, túm năm tụm ba, âm thanh vui cười không dứt bên tai.

Lâm Nhất cũng bị ba người Hồ Vạn lôi kéo, đi về phía Hiến Chương phong. Ven đường đều là đệ tử Ngoại Sự đường, giống như đi chợ. Hắn cũng không muốn đến tập hợp cái náo nhiệt này, nhưng chịu không nổi ba người Hồ Vạn nhiệt tình.

Ba người Hồ Vạn liên tục nói giỡn, Lâm Nhất theo ở phía sau cũng mang theo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng trong con ngươi bình tĩnh như nước.

Mấy người dọc theo sơn đạo đi về phía trước, cách đó không xa, một loạt đệ tử áo lam được một đệ tử thanh sam dẫn theo, đứng thành hai hàng, tay đè binh khí, thần khí mười phần, kiểm tra từng đệ tử lên núi.

Lâm Nhất nhìn thấy đệ tử thanh sam kia, hắn âm thầm cau mày, cúi đầu đi theo mọi người, chờ đợi đệ tử nội môn kiểm tra thân phận.

Ba người Hồ Vạn lần lượt dâng mộc bài, sau khi xác nhận thì đi về phía trước. Lâm Nhất cũng nâng mộc bài, đưa tới trước mặt đệ tử áo lam.

Đệ tử áo lam vừa định tiếp nhận, nhưng trên đường sinh biến, mộc bài bị người đoạt đi. Ba người Hồ Vạn đi ở phía trước, quay đầu lại vừa vặn thấy, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Mà sắc mặt Lâm Nhất thì không thay đổi, ánh mắt lãnh đạm. Đệ tử áo lam kia lui về phía sau.

- Hừ! Coi Hiến Chương phong là phố xá đến đi dạo sao! Không biết cái gọi là!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.