Vô Tiên

Chương 1270: Thải Hà (1)



...Trong một khu rừng rậm rạp, dường như chim bay chợt sợ vậy, đột nhiên toát ra một thân ảnh màu xám, chạy thẳng tới tận trời mà đi. Sau đó, một bóng người mặc áo hồng nhạt theo sát không ngừng...

Trên mặt nước hồ quang mênh mông, có gió mát chợt thổi tới, hai đóa bọt sóng lần lượt tràn ra. Chỉ chốc lát sau, lại là hai đạo nhân ảnh bỗng nhiên nổi trên mặt nước, truy đuổi nhau...

Trong sơn cốc yên tĩnh, Lôi Minh đại tác, tiếng nổ vang "Ầm, ầm" không ngừng, tiếp tục xông ra một nam một nữ. Người trước toàn thân áo bào màu xám, tay xách Thiết Bổng; người sau thân thủ xinh đẹp, cứ hô đứng lại cho ta...

Trong nháy mắt, đã là ba tháng trôi qua. Gió thu thổi tới, lá vàng rơi xào xạc,phong cảnh buồn bã.

Thải Hà cốc phía tây Lương Châu, rừng tầng tầng lớp lớp sương nhuộm, núi khoác cẩm tú, một cảnh tượng của ngày mùa thu.

Trên một tảng đá lớn của cửa cốc, Lâm Nhất đại mã kim đao đang ngồi. Huyền Kim Thiết Bổng dựa một bên, cầm trong tay Tử Kim Hồ Lô của hắn, ngửa đầu ực một hớp rượu. Hắn ngắm nhìn một cái thị trấn ngoài mấy dặm, lại ngược lại nhìn về phía biển rộng xa xa, bấy giờ mới bất đắc dĩ 'Hừ' một tiếng.

Dưới một cây đại thụ hơn mười trượng bên ngoài, có một nữ tử áo hồng đứng đấy cao vút, chính là Hoa Trần Tử với gương mặt đắc ý. Nàng ta thấy tư thế Lâm Nhất uống rượu biểu lộ ra khá là hào sảng, nàng ta không khỏi nhoẻn miệng cười 'Hì hì', lẩm bẩm:

- Ba tháng qua, đánh cũng đã đánh, chạy cũng đã chạy, phong độn nha, độn thổ nha, lên trời cao nha, xuống đất nha, thật đúng là quá nhiều dạng rồi! Đây cũng là lưu lạc thiên nhai sao? Thật thú vị a...

- Ực ực, ực ực", Lâm Nhất lại uống một ngụm, thở ra một ngụm tửu khí, lắc đầu khe khẽ. Hắn đã dùng hết biện pháp, chạy hết tốc lực ba tháng, người mà hắn muốn thoát khỏi lại chưa từng cách xa qua nửa bước! Vốn cho là Phong Độn thuật của mình có chút thần dị, nhưng mà độn thuật của ma nữ càng kinh người hơn! Theo cô ta nói, cô ta không chỉ am hiểu 'Hồn Độn thuật " còn tinh thông Ngũ Hành độn pháp...

Lâm Nhất không thể không nghĩ qua vận dụng ma ấn đi đối phó Hoa Trần Tử, nhưng mà không đợi thủ ấn kết thành, đối phương lập tức tránh được rất xa, còn giảo hoạt mỉm cười nói, thần thông dù có lợi hại, không chỗ nào có thể dùng cũng là uổng công nha!

Cô gái kia kiến thức qua uy lực của ma ấn, một chút cũng không muốn bị thua thiệt bị lừa. Mà đao thật thương thật đánh nhau, Lâm Nhất và tu vi của đối phương cách biệt quá xa, căn bản không phải đối thủ của người ta! Vì thế, hắn không thể làm gì!

Bất quá, chỉ cần Lâm Nhất không trở mặt, Hoa Trần Tử liền từ yêu tinh giương nanh múa vuốt, trở về bộ dạng cô gái đàng hoàng ôn lương cung nhượng. Còn vô sự mà ân cần, không phải gian không phải trộm, cũng không phải người lương thiện a!

Cứ như thế, sau khi trải qua ba tháng truy sát cuối cùng, Lâm Nhất biết được không thoát khỏi được tên nữ lưu manh này. Khi hắn đi tới mảnh sơn cốc gần biển phía tây của Lương Châu, hắn bèn không chạy nữa!

..

Bên ngoài bốn năm dặm cách cửa cốc chỗ hai người, chính là Thải Hà trấn của người phàm ở, chung quanh cũng không có dấu vết của tu sĩ.

Nghỉ ngơi thôi, đã qua đủ cơn nghiện rượu rồi, Lâm Nhất thu hồi Huyền Kim Thiết Bổng, biến mất khí thế trên người, liền đứng dậy đi vào trong trấn nhỏ. Hoa Trần Tử thấy thế, bèn nhoẻn miệng cười 'Hì hì', cũng thu liễm tu vi, theo sát phía sau.

Đường núi bằng phẳng, bước chân của hai người nhẹ nhàng. Lâm Nhất mặc đạo bào màu xám, đỉnh đầu một cây long trâm, dưới lưng treo cái hồ lô nhỏ, giữa hai lông mày có một phen khí độ không tầm thường. Hắn chắp hai tay sau lưng, thần thái nhàn nhã, cùng với tháo chạy hết tốc lực trước kia là tưởng như hai người. Hoa Trần Tử đi theo phía sau, váy dài phiêu dật, bước liên tục nhẹ nhàng. Trong lúm đồng tiền như hoa kia, đều là khoái ý không nói ra được! Chợt nhìn, đây cũng như một đôi nam nữ người phàm kết bạn du ngoạn.

- Hoa Trần Tử, cô đi theo ta như vậy, khi nào mới chịu dừng đây?" Lâm Nhất không trở lại thái độ hung dữ, mà là nhếch miệng lên, trên nét mặt lộ ra mấy phần bại hoại và tùy ý.

Thấy Lâm Nhất không chạy, còn có thể mang theo bộ dạng có chơi có chịu nói chuyện, Hoa Trần Tử không kìm nổi lại nhoẻn miệng cười 'hề hề', trong thần thái có một loại bướng bỉnh khó diễn tả được. Thân thủ của nàng ta yểu điệu, xinh đẹp, còn được tôn thêm bằng một đóa nhẹ cài trên tóc dài hơi hất ngược về phía sau vai, lộ ra vẻ xinh đẹp rất động lòng người. Ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh một lọn tóc, nàng ta vui sướng nói:

- Chỉ cần bẩm báo hết thảy ta muốn biết là được, nói không chừng ta liền bỏ qua ngươi! Nếu không, ta sẽ đi theo ngươi cả cuộc đời, thì đã sao...

- Cô muốn biết gì?" Lâm Nhất thuận miệng hỏi một câu. Hắn phát hiện phía sau lưng có người đi đường từ đàng xa đi tới, hắn xoay người nhìn xuống. Khi ánh mắt đã rơi vào trên người của Hoa Trần Tử, đối phương lại nhân cơ hội tiến nhanh tới vài bước.

Hai người cách nhau chẳng qua là xa hơn trượng, không thấy Lâm Nhất sinh ra khác thường, Hoa Trần Tử âm thầm thở ra một hơi. Nàng ta học bộ dáng của đối phương chắp hai tay sau lưng, bước đi thong thả khoan thai, cười trộm, lên tiếng hỏi:

- Bên trong ma trủng, trong Thiên Đạo ma tháp, ngươi có từng thấy di hài của Thiên Đạo Môn tổ sư ta không? Trong tám mươi năm này, ngươi nghe thấy gì, tu gì lần lượt nói rõ, không được bỏ sót! Ngoài ra, ngươi và Lỗ Nha của Đạo Tề môn có ân oán gì, lão ta vì sao truy đuổi tới Vị Ương tìm ngươi chứ?

Lâm Nhất gật đầu nhẹ nhàng, không trả lời mà hỏi lại:

- Sau khi ta thoát thân từ ma trủng, cô làm thế nào phát hiện lại còn một đường tìm thấy như thế chứ?

- Ta là..." Hoa Trần Tử ngẩn ra, trừng mắt lên về phía bóng lưng của Lâm Nhất, đe dọa nói:

- Tiểu tử láu cá! Không được nhìn hai bên mà nói! Nếu để Tùng Vân tổ sư biết được còn có một người nữa hủy hoại ma trủng, ngươi nhất định phải chết...

Lâm Nhất hô nhẹ lên một tiếng 'Vậy à', hắn quay người liếc mắt Hoa Trần Tử, ngược lại bốn phía ngắm núi xa, lơ đễnh nói:

- Nói ta hủy ma trủng, có chứng cứ không? Có nhân chứng không? Cô vừa nói đấy, sao không báo cho nhiều người biết đi, cũng khiến cho ta kẻ cầm đầu này đền tội...

- Ngươi... Hừ! Vốn tưởng rằng gặp đồ xảo trá, không nghĩ tới còn là hạng người miệng lưỡi sắc bén..." Hoa Trần Tử hừ một tiếng, nâng lên cái cằm xinh đẹp, quyết nhiên nhi nhiên lại nói:

- Không nói cũng được a! Từ nay về sau liền cùng ngươi tên tiểu tử thúi này lưu lạc thiên nhai...

Lâm Nhất lắc đầu khe khẽ, lắc lư phần dưới người, dưới chân dời đi đứng vững ven đường, nói:

- Cô nếu như đồng ý không dây dưa nữa, ta lập tức nói với cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.