Vô Tiên

Chương 1277: Rượu thuần mộng say (2)



- Hừ, chớ có dài dòng, ta uống cho ngươi xem…

Hoa Trần Tử liếc mắt nhìn hắn, tự cầm bát rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Có điều, dưới tác dụng của rượu mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở nên ửng hồng.

- Ha ha, mùi rượu như thế nào hả?

Lâm Nhất nở nụ cười, lắc đầu khinh thường, tiện đà đứng lên, tự tay lấy ra một bình rượu mạnh phàm tục đến. Hắn không để ý Hoa Trần Tử nổi giận, ngửa đầu, giơ bình rượu lên uống ừng ực, đổ ước một mãnh.

Trong nháy mắt, vò rượu được uống cạn. Lâm Nhất vẫn chưa thỏa mãn, lại lấy ra một vò lần nữa uống cạn sạch. Khi trên tay xuất hiện bình rượu thứ ba, hắn cười vang nói:

- Chớ nói tiên đạo không tri kỷ, gió mát trăng thanh một vò rượu.

Nói xong, cũng không nhìn Hoa Trần Tử ngẩn người bên cạnh, lại uống không ngừng, vô cùng phóng khoáng, kỳ cảnh xuất trần...

Lâm Nhất bắt đầu uống rượu, tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ, khí độ hào sảng, huyết mạch sôi trào. Dưới sự hiếu thắng, Hoa Trần Tử nhịn không được đứng thẳng lên, hai tay ôm lấy bình rượu, gió mát làm bạn, trăng lạnh đi theo, rượu là tri kỳ, ha ha.

Một vò rượu đến từ Hồng Hoang, được chôn vùi vô số vạn năm, cuối cùng cũng được chảy xuống.

Lúc này, uống vào đã không phải uống rượu mà là sự cô đơn tan vỡ, tận hóa thành dòng chảy của thời gian, chảy vào nghi ngờ khiến người khó có thể kiềm chế.

Đông một tiếng, vò rượu rơi xuống đất, thân thể Hoa Trần Tử lắc lư, sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt mê ly. Nàng gắng gượng cố gắng đến trước bàn, lảo đảo ngồi xuống, lại lắc đầu:

- Rượu này... Thật sự quá mạnh, ngươi... nói không phải là giả, may là tu vi ta không thấp nên cũng không đáng lo... Hì hì.

Lâm Nhất cũng bỏ vò rượu xuống, chậm rãi xoay người, nhìn thấy bộ dáng Hoa Trần Tử say rượu khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Rượu vạn năm này, dù là Nguyên Anh hậu kỳ như Lỗ Nha cũng không chịu nổi. Từ Ma mộ thoát thân, hắn chỉ có ba vò rượu, nếu không phải muốn thoát khỏi ma nữ này, hắn cũng không nỡ lấy rượu ngon từ viễn cổ này ra. Có điều, một phen “mời rượu” này cũng hao hết tâm tư.

Trong hoảng hốt, Hoa Trần Tử vẫn nhận ra sự khác thường của Lâm Nhất, nên muốn ngồi thẳng người nhưng lại cảm giác cực kỳ uể oải. Cả người vô lực, nàng không thể làm gì khác hơn là gục ngã trên bàn, đôi mắt đẹp liếc xéo phía trước, hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi là tên tiểu tử kia sao?

Trong trạng thái say rượu khiến nét mặt lộ ra chút mê loạn.

Lâm Nhất im lặng không lên tiếng, sắc mặt dần trầm tĩnh lại.

Hoa Trần Tử vung vẫy lại co quắp ngã xuống bàn, nàng tự lẩm bẩm:

- Ta đây là say sao? Thế gian này còn có rượu say lòng người.

Tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại khóc rống lên:

- Ô ô, Trần Tử ta sao lại không chịu nổi chứ?

Lâm Nhất ngẩn ra, nhẹ nhàng nhíu mày. Hai mắt Hoa Trần Tử đã đẫm lệ, khóc nức nở không ngừng, giống như đứa nhỏ hoảng hốt khi không có chỗ dựa, không biết là đau lòng hay lo lắng, người khác không thể nào biết được.

- Ô ô! Say thì say, say là được đi vào giấc mộng... Trong mộng ta có gia đình, có cha mẹ..

Thỉnh thoảng khóc sụt sùi, mắt Hoa Trần Tử lờ đờ mông lung, nhìn bóng dáng mơ hồ của Lâm Nhất đang hỏi:

- Nhớ nhà sao? Nhớ cha mẹ sao?

Có lẽ chạm đúng tâm sự, Hoa Trần Tử ngừng khóc đột nhiên lại thống khổ khóc lên. Nàng nói chuyện đứt quảng, dường như không như thế không đủ để phát tiết những tích tụ nhiều năm trong lòng.

- ... Cha mẹ ta mất, chỉ còn lại mình ta... Cha mẹ ta chính là tu sĩ của một gia tộc, cùng Thiên Đạo môn không có chút dính dáng gì... Mà tổ tiên Hoa gia cùng tổ sư Thiên Đạo môn là bạn bạn tri kỷ, Tùng Vân Tán Nhân... Sau đó, vì đắc tội với người trong Tiên môn, Hoa gia bị diệt, cha mẹ ta chết thảm, chỉ mình ta còn sống... Sau đó, Tùng Vân Tán Nhân biết được liền dẫn ta về Thiên Đạo môn... Vào năm ta mười sáu tuổi... Tổ sư thương cảm thân thế của ta nên bảo đồ đệ của ông nhận ta làm đệ tử... Nhưng tên sư phụ mặt người dạ thú kia... hu hu...

Hoa Trần Tử nằm trên bàn, đầu vai rung lên, trong chốc lát thổn thức không tiếng động. Khuôn mặt đỏ ửng chìm đắm trong nước mắt, đau khổ khiến khuôn mặt trở nên dữ tợn, nàng lại nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sư phụ kia là Nguyên Anh hậu kỳ không có hy vọng chuyển lên Hóa Thần, lại muốn lấy ta làm nguyên âm luyện chế thuốc... Ta không chịu, trong cơn tức giận lại muốn giết ta... Còn... Còn nói tình hình thực tế cả nhà Hoa gia bị diệt... Lúc ta sắp chết, tổ sư chạy tới... Ta cứ nghĩ lão nhân gia có thể cho mình cái công đạo, nhưng không nghĩ ông ấy lại buông tha cho tên súc sinh kia, chỉ đuổi hắn ra khỏi sơn môn... Ta muốn báo thù, ta muốn tu luyện... Khi ta bế quan ba trăm năm đi ra lại nghe kẻ thù đã hao hết thọ nguyên... Chết rồi...

Nàng đập xuống bàn một cái, Hoa Trần Tử tuyệt vọng nói tiếp:

- Ta hận tổ sư năm đó thiên vị, ta hận Thiên Đạo môn có công pháp bẩn thiểu, ta hận nhân tính đê tiện lõi đời, ta hận bản thân mình tu vi tăng quá chậm, ta hận Thiên Đạo môn... Vì nỗi hận trong lòng, không có người nào có thể kể... Từ nay về sau Tiên môn trên dưới đều để cho ta... Ta vì báo thù mà liều mạng tu luyện, mà kẻ thù lại mất, ta nên làm thế nào? Dù có tu đến Hóa Thần thì thế nào chứ? Tổ sư cũng không tránh được thân vẫn đạo tiêu, ta tu luyện thì có ích lợi gì?

Nói đến đây Hoa Trần Tử dần dần ngừng khóc, nàng khẽ thở dài một tiếng, con ngươi chớp động, tiếp tục nói:

- ...Trong lúc vô ý, ta phát hiện điển tịch trong Tàng Kinh các, mới suy đoán Ma mộ Thiên Đạo Ma Tháp đến từ Tiên vực...Ta muốn tu luyện tiếp, trở thành Hóa Thần siêu việt... Ta muốn hủy diệt công pháp truyền thừa của Thiên Đạo môn... Cuối cùng, ta muốn đến Tiên vực, nơi đó nhất định sẽ không có người lừa gạt ta, nhất định không có súc sinh mặt người dạ thú...

Cơn say nặng nề xen lẫn mệt mỏi vô tận, Hoa Trần Tử lại giằng co nhưng không thể đứng dậy, ánh mắt nàng càng lúc càng nhíu lại:

- Tìm biện pháp vào Ma mộ không dễ dàng gì, lại bị tên tiểu tử Lâm Nhất kia phá hủy, ta hận hắn... Trên người hắn trúng đà la hương của ta, trăm năm không tiêu tán... Trong nghìn dặm, ta nhất định có thể tìm được hắn... Lâm Nhất... Tên tiểu tử thối, ta phải bắt được ngươi...

Giọng nói dần dần im hẳn, Hoa Trần Tử chậm rãi khép mắt, mà miệng vẫn còn lẩm bẩm, lộ ra dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên ngây thơ. Nàng đang ngủ, ngủ để tìm giấc mộng thuộc về nàng.

Gió đêm xuyên thấu qua cửa sổ, lướt qua mái tóc dài sau vai Lâm Nhất, dường như có hương hoa mai quanh quẩn, ngọn đèn dầu lượn lờ vụt tắt.

Đằng sau mỗi một người đều có chuyện xưa của riêng mình, mặc dù phải cô độc đi về phía trước, rồi trong lúc lơ đãng cảm thụ được sự khác biệt của bốn mùa, khiến lòng người cảm thấy băng giá, cảm thấy nặng nề.

Lặng lẽ đứng một lúc lâu, Lâm Nhất khẽ lắc đầu một cái. Đối với khách phòng bày đạo cấm chế, lần nữa hắn nhìn thoáng qua nữ tử ngủ say, lặng yên đi xa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.