Vô Tiên

Chương 1279: Phi Hồng tây di (2)



Nghe được nói như vậy Lâm Nhất lắc đầu cười khổ. Trong mắt người phàm tục, tu sĩ chính là thần tiên. Mà trong mắt tu sĩ, tiên nhân vẫn thần bí khó lường. Có điều, dù lão Long lảng tránh câu trả lời, lại không phủ nhận Tiên vực cùng sự tồn tại của Tiên nhân. Điều Hoa Trần Tử mừng rỡ là có căn nguyên, khổ tu trăm năm, nghìn năm, không phải giấc mộng, cũng không phải ý nghĩ xằng bậy. Cầu Tiên, con đường thành Tiên cuối cùng cũng có chỗ hướng đến.

Thuyền nhẹ bay đi, hiếm có được thời điểm an nhàn, nhân cơ hội này Lâm Nhất lấy ra ba món đồ đến từ Lam Thành Quỷ Thị, đó chính là long cốt, long huyết, cùng thạch bài.

- Chuyện lần trước quá vội vàng, không kịp lĩnh giáo...

Nói xong, Lâm Nhất giơ thạch bài lên hỏi:

- Lão Long có biết vật này không?

Làm bộ suy tư, lão Long cũng nói:

- Vật này vì hậu nhân mà luyện chế, ứng với lệnh bài có lẽ có quan hệ cùng Long tộc, tác dụng chân chính thì không biết được...

Lệnh bài Long tộc sao? Nhìn diện mạo xấu xí của thạch bài, Lâm Nhất vô cùng kinh ngạc.

- Có điều, long cốt cùng long huyết đối với ngươi có tác dụng khá lớn.

Lão Long nói tiếp.

Lâm Nhất cầm lấy long cốt cùng trang bị long huyết trong bình nhỏ, hỏi:

- Long cốt có thể luyện chế thành bảo vật, còn long huyết có thể làm dùng làm gì?

- Không phải ngươi tu luyện Phân Thân Thuật sao? Dùng Thăng Long Quyết hòa hợp long linh cùng long cốt, có thể khiến cho tu vi của phân thân cùng bản tôn tương đương nhau.

Lão Long nói.

Nghe vậy, Lâm Nhất vui mừng vô cùng, khi Ký Hồn Thuật thành công thì tu vi của phân thân cũng chỉ có ba phần. Nếu dung hợp long linh cùng long cốt thì khác rồi. Tuy nhiên, Phân Thân Thuật tu luyện quá chậm, lúc này nói đến cũng hơi sớm. Bỗng nhiên hắn nhớ đến vật mang theo bên mình:

- Bên trong Càn Khôn giới không phải có một long hài sao? Nếu như...

Không đợi Lâm Nhất nói hết, lão Long ngắt lời:

- Một long hài nguyên vẹn không dễ có, sao có thể trộn lẫn được? Nên giữ lại đi, nói không chừng sau này có tác dụng khác.

Thay đổi cái nhìn đối với long cốt, Lâm Nhất gật đầu, lão Long còn nói thêm:

- Đối với tu luyện của ngươi có tác dụng lớn nhất vẫn là long huyết.

Một khối long cốt nho nhỏ đã đủ kinh động thiên hạ, một long hài hoàn hảo đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cuộc đời biến đổi, ruộng dâu hóa thành biển xanh, khó tránh khỏi viễn cổ đánh rơi hậu nhân lại nhặt được. Mà long huyết cũng không phải vật chết, làm sao lại lưu lạc đến nay chứ?

Nhưng lão Long sẽ không nói lung tung, đến cùng long huyết có tác dụng thế nào?

Lâm Nhất cầm bình nhỏ vẫn còn đang khó hiểu, lão Long nói tiếp:

- Ngày nào đó, dùng một giọt long huyết này đủ khiến tu vi của ngươi bạo tăng.

Ha ha, điều này thật khiến Lâm Nhất ngạc nhiên, hắn nhịn không được cười ra tiếng. Thì ra long huyết có thể tăng cao tu vi, còn có điều gì tốt hơn điều này chứ? Hắn giơ bình nhỏ lên xem một cách tỉ mỉ, hiếu kỳ hỏi:

- Lão Long, vì sao lại nói ngày nào đó? Nếu ta dùng long huyết có thể khiến tu vi bạo tăng đến cảnh giới nào?

- Hừ, lúc này mà ngươi dùng long huyết, chỉ có bạo thể mà chết.

Lão Long nghiêm giọng nói.

Trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Lâm Nhất hỏi:

- Vì sao?

- Một giọt long huyết này chứa đựng nguyên lực khá lớn, mặc dù không tới một nửa lúc đầu nhưng tu vi của ngươi không thể tiêu thụ được.

Sau khi nhắc nhở lão Long lại phân trần:

- Đối với ngươi sau khi tu đến nguyên thần, long huyết mới có thể giúp ngươi tăng ít nhất cũng hai cấp tu vi trở lên. Có điều...

Trái tim Lâm Nhất đập liên hồi, theo lời nói của lão Long mà phập phồng xao động không ngớt.

Một giọt long huyết có thể tăng hai cấp tu vi, nghe rõ ràng không phải là hai tầng tu vi. Kim Đan bạo tăng đến Hóa Thần? Nếu đúng theo lời lão Long kết quả bị nổ chết. Mà từ sau Hóa Thần còn có Luyện Hư, Hợp Thể, Phạn Thiên bốn tầng...

- Có điều, tu sĩ Luyện Khí pháp môn các ngươi, chú ý thiên nhân hợp nhất, đó mới gọi là cảm ngộ cảnh giới. Vì như thế, tu vi sẽ tăng quá nhanh, cảnh giới bất ổn là không tránh khỏi, sẽ bất lợi cho việc tu luyện của ngươi sau này.

Lúc này, Lâm Nhất cảm thấy lời nói của lão Long không có ngang ngược cùng bá đạo như thường ngày mà vô cùng thành khẩn, hắn nhẹ nói:

- Đa tạ lão Long chỉ giáo, tiểu tử ghi nhớ trong lòng.

Cẩn thận thu hồi ba món đồ, Lâm Nhất nghe lão Long giễu cợt:

- Ha ha, cũng có lúc lão Long ta thích lên mặt dạy đời, nếu không lại bị ngươi đuổi theo khắp nơi, thật làm cho người ta không chịu nỗi.

Lâm Nhất cười khổ bĩu môi:

- Ta cũng muốn một đấm giành thiên hạ, thiết bổng quét Cửu Châu, mà tu vi thấp kém chỉ có thể tự bảo vệ mình, làm gì được chứ?

- Hừ, khẩu khí thật lớn, nhìn ngươi cũng có chút tiền đồ.

Lão Long khinh thường châm chọc một câu, lại hào khí nói:

- Người tu đạo nên có chí thẳng hướng trời cao, mới có lúc trở nên sáng chói.

Không đợi hắn trả lời, lão lại nói tiếp:

- Ngươi còn trẻ như vậy lại quá mức ẩn nhẫn, như vậy không thú vị chút nào, lão Long chờ có ngày ngươi lộ diện...

Ngẫm nghĩ lời nói của lão Long một chút, Lâm Nhất cười lắc đầu. Ai còn trẻ mà không bừa bãi? Mà hắn mười ba tuổi đã một mình bước đi, có thể nói từng bước khó khăn, từng bước kinh tâm. Hắn cho là đã quen với nhưng tháng ngày lạnh giá, nhận biết hoàn cảnh, mà mỗi khi không được như mong muốn không thể không đấu tâm, đấu trí, đấu lực mới lảo đảo đi đến ngày nay. Trong khổ có cái vui, điều này cũng chỉ có vậy thôi.

Nhưng dù có thế nào, con đường này hắn vẫn tiếp tục đi đến đích.

Không cầu có thể thành vì sao sáng, chỉ mong có thể tiêu dao trong trời đất này.

Thân mình Lâm Nhất đứng thẳng, gió thổi dâng lên khoái ý trong lòng, đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt nhìn xa xăm như vì sao chớp lóe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.