Vô Tiên

Chương 1292: Ngao sơn (1)



Ngao sơn không phải là tên một ngọn núi, mà là một quần sơn vòng quanh hồ.

Một cái hồ lớn phạm vi hơn mười dặm, hình cá chạch tên là Ngao Hồ. Mà bốn phía quần sơn cao thấp khác nhau, vây quanh giữa hồ nước tĩnh mịch

Trong quần sơn, phía đông hồ nước có ngọn núi cao đến mấy ngàn trượng. Bên ngoài màu xanh biếc đẹp mắt cùng mây khói lượn lờ, có tư thế Ngao thủ, tên viết là Thần Ngao phong.

Lâm Nhất cùng Thiên Chấn Tử đến nơi, đối diện Thần Ngao phong, hai người đứng dưới chân núi nhìn thấp bé vô cùng, nơi này gọi là Ngao vĩ. Đứng nơi này quan sát hồ nước, trông về quần sơn phía xa, không chỉ có cảnh sắc hợp lòng người, mà linh khí cũng nồng nặc, đúng thật là một nơi tu luyện tốt.

- Ha ha, kể từ hôm nay cho đến đại hội luận đạo để tiến vào hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh, địa phương Ngao vĩ này chúng ta có thể ở tạm. Ai bảo Thiên Chấn môn chỉ là một tiểu môn tiểu phái chứ. Có điều, bên trong Thần Châu môn ít nhiều cũng có người quen, cần phải dàn xếp, chuẩn bị hai người chúng ta đến đỉnh núi tìm hai động phủ.

Thiên Chấn Tử mở bàn tay to chỉ bốn phía, không quên phân trần tình hình nơi này với Lâm Nhất. Lúc này ông ta đã khôi phục thái độ bình thường, so với tiếng cười ngày trước hiển nhiên hứng thú vô cùng.

Lâm Nhất cười gật đầu phụ họa, tán thành lời nói của Thiên Chấn Tử, hắn đối với việc làm của lão đạo cũng bị thuyết phục.

Hôm nay hai người một đường đến đây, sau khi khám nghiệm thân phận, vì Lâm Nhất không phải tu sĩ Nguyên Anh nên vẫn bị đệ tử Thần Châu môn chặn ngoài cửa.

Không biết Thiên Chấn Tử sử dụng thủ đoạn gì, một mình vào núi lại chạy vòng ra, trực tiếp dẫn Lâm Nhất qua cửa.

Hai người bị bố trí ở gần chỗ trũng nhất của mặt hồ, Thiên Chấn Tử không vui lắm, tìm đệ tử Tri Huyện Thần Châu môn nói chuyện, sau đó mới được đổi đến ở gần đỉnh núi.

- Nơi ở tốt đều bị môn phái lớn chiếm cứ, ngươi nhìn xem một chút.

Thiên Chấn Tử giơ tay ra hiệu, ngọn núi bốn phía vòng hồ mở ra ba trăm động phủ, từng nơi cao thấp so le như tổ ong, ông ta lại tự đắc:

- Mặc dù hai người chúng ta ở nơi này ủy khuất một chút, nhưng được cái thanh tĩnh, ha ha.

Thấy thế, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Những động phủ này đều chật cứng người, chắc có đến hai ba trăm tu sĩ Nguyên Anh? Chỉ có Tiên môn Hạ Châu mà đã cường đại như vậy, nếu Cửu Châu Tiên môn tề tựu Hậu Thổ Tiên Cảnh, không biết tình cảnh đến thế nào.

Sau khi nói với Thiên Chấn Tử một tiếng, Lâm Nhất nhấc người nhảy lên đỉnh núi, thoáng một cái bay tới trước một động phủ. Động phủ này chỉ cao hơn một trượng, là sơn động đơn sơ sâu mấy trượng mà thôi, trước cửa chừa vài thước đặt chân, nhưng hoa cỏ mọc đầy, sợ có dã thú đến ngụ.

- Cứ tùy tiện đi, lão phu ở tay trái ngươi hai mươi trượng, có việc nói một tiếng là được, tốt nhất đừng vô cớ xuống núi, tránh phiền phức...

Thiên Chấn Tử thông báo vài lời, lưu lại mấy viên truyền âm phù để liên lạc, liền muốn rời đi.

Bỗng nhiên Lâm Nhất nghĩ tới điều gì, vội hỏi:

- Chẳng lẽ nơi này chỉ có mình ta là tu sĩ Kim Đan sao? Nếu như thành Anh nhận lấy thiên kiếp, nhất định sẽ kinh động tứ phương, chẳng phải vì thế mà sẽ bị Thần Châu môn giáng tội sao?

Thiên Chấn Tử khẽ đảo mắt, nói:

- Có hay không chỉ có mình ngươi là tu sĩ Kim Đan, nói thật lão phu cũng không biết. Nhưng lúc thành Anh sẽ có động tĩnh là không thể tránh khỏi, nhưng có nơi nào thích hợp bế quan tốt hơn nơi này?

Cánh tay ông ta vung lên, lơ đễnh nói:

- Ngươi cứ yên tâm tu luyện, mọi việc đã có lão phu lo.

Nói xong, một thân ảnh lóe lên liền chạy đi.

Lâm Nhất đứng trước cửa động, âm thầm lắc đầu. Hắn thầm nghĩ, nơi này linh khí nồng nặc, Hạ Châu không có một nơi nào bế quan tốt hơn nơi này. Có thể trước mắt bao người, tu không thành Nguyên Anh thì thôi, nếu như đạt được như ước muốn, không rêu rao mới lạ, điều này thường xuyên xảy ra.

Mà việc đã đến mức này, cần phải quẳng đi tạp niệm, toàn lực bế quan mới tốt. Thiên Chấn Tử vì hành trình Hậu Thổ Tiên Cảnh đã dùng hết thủ đoạn, hắn cần gì phải nghĩ nhiều. Huống chi có phiền phức gì, cũng đã có ông ta chống đỡ.

Trong lúc vô ý, Lâm Nhất thấy ba thân ảnh tu sĩ Hư Đỉnh môn, động phủ của Tử Ngọc kia lại sát động của Thiên Chấn Tử. Hắn cười nhàn nhạt, chỉ nhìn qua xung quanh.

Dưới trời xanh mây trắng, quần sơn có cây cối trùng trùng điệp điệp, xanh mướt, non sông gấm vóc, đẹp không thể tả. Thỉnh thoảng lại có tu sĩ xẹt qua mặt hồ yên tĩnh, như thoáng hiện qua lại bỗng nhiên biến mất.

Trong số nhiều hang động xung quanh, có ba phần đã bày ra cấm chế, do các đại tiểu Tiên môn đến trước chiếm cứ. Như vậy còn có người liên tục đến nơi này, đến lúc đó, mấy trăm tu sĩ tụ tập dưới một mái nhà, sống quanh hồ, chắn chắn vô cùng náo nhiệt.

Thân là tu sĩ, có thể tham dự thịnh hội thế này, hắn đi cũng không uổng.

Lâm Nhất nhìn xuống dưới chân, nơi này tuy ở chỗ thấp thuộc phía tây Ngao sơn, mà động phủ lại cách mặt hồ cao hơn trăm trượng, có linh khí dày đặc từ dưới lên trên đập vào mặt, khiến tinh thần người ta rung lên.

- Một nơi tốt.

Có người lớn tiếng khen ngợi.

Lâm Nhất ngạc nhiên, cũng không nói tiếng nào, hắn xoay người đi vào động phủ của mình.

- Linh mạch tốt.

Có người tiếp tục khen.

Trong động phủ không có phòng, chỉ trống trơn rộng rãi, đơn sơ nhưng không mất đi tính nhẹ nhàng khoan khoái. Lâm Nhất thuận tay ném ra Tứ Tượng Kỳ trận ngăn cả sơn động, với nơi rộng rãi lại bày một bộ Tụ Linh trận pháp, lại lấy từ Càn Khôn Giới tìm ra một cái bồ đoàn ném xuống đất.

- Ngũ Hành linh mạch, thật vẫn chưa thấy nhiều.

Âm thanh than thở không dứt bên tai.

Lâm Nhất chậm rãi ngồi xuống, phất tay vung lên, Tụ Linh trận trên nhất thời xếp thành một tầng linh thạch.

- Hừ, nếu muốn Ma Đan thành Anh, cần thu nạp ma khí mới có thể, những linh thạch này có tác dụng chó gì...

Có người nói ra tiếng bất mãn.

Lâm Nhất nhíu mày lại bất đắc dĩ nói:

- Lão Long, ngươi tiếp tục ngủ đi cho ta, ta muốn bế quan tu luyện.

- Nếu như vô sự, ta cũng mặc kệ ngươi.

Hồi lâu không thấy động tĩnh, lão Long bực tức nói:

- Ta ngủ, ngươi làm gì thì làm... Hừ, ba đan nếu không thể một lần thành Anh, chỉ sợ ngươi hối hận thì đã muộn rồi.

Trong lòng Lâm Nhất hơi ngẩn ra, vội vàng hỏi:

- Ta đúng là có chút sơ sót, vẫn là lão Long nói có lý, ngươi nói nên làm thế nào?

- Ngũ Hành linh mạch xác thực không tệ.

Lời lão Long vừa chuyển lại kéo tới linh mạch. Lâm Nhất cười khổ, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.