Vô Tiên

Chương 1305: Chính giải (2)



- Sao không thoải mái như vậy, căn bản ngươi không phải là đối thủ của ta, hay là nhận thua đi.

Mặt Viêm Hâm đỏ lên, vô cùng tức giận. Đối phương chỉ Kết Anh mấy ngày, chỉ là một tên tầm thường mà đã cuồng vọng như thế. Còn y, đã tu tới sơ kỳ đại thành cảnh nhiều năm, sao lại bị khinh thường chứ? Hừ, ta sợ ngươi tam Anh không giả nhưng cũng không phải là người dễ bị khi dễ như vậy, với lại hiện tại đại tiểu Tiên môn đều ở đây, mặt mũi này biết để đâu, y tức giận nói:

- Đừng vội càn rỡ, hai bên xuất thủ xem thực hư thế nào.

- Thật sự muốn động thủ?

Lâm Nhất tùy ý hỏi ngược lại, sắc mặt chuyển lạnh, quanh thân sát khí tràn ngập. Chỉ trong chớp mắt, trong ánh mắt hắn có xích mang chớp động, lập tức cánh tay khẽ giơ lên, cách không cho một cái tát.

Một tiếng ba thanh thúy vang lên, ngay cả ngăn cản Viêm Hâm cũng không thể, ôm quay hàm bay ngang ra ngoài, cho đến hơn mười mấy trượng mới thất tha thất thểu đứng vững thân hình, máu miệng máu mũi chảy đầy, chật vật không chịu nổi. Trong lúc rối loạn, y khó tin lắc đầu, vẫn còn chưa tỉnh hồn.

Chuyện gì thế này? Mới vừa rồi chỉ thấy người kia nhìn chằm chằm một lát, Viêm Hâm cảm giác đầu óc đau đớn, nhất thời bối rối. Trong lòng biết không ổn, đối mặt với hư không bị một cái tát, y vô lực tránh né, nếu đó là một thanh phi kiếm chỉ sợ y sớm đầu một nơi thân một nẻo rồi.

Bốn vị tu sĩ trọng tài thay đổi ánh mắt nhìn. Một người trong đó chần chừ một chút, vẫn lên tiếng nói:

- Lâm Nhất Thiên Chấn môn… Thắng!

Thấy tình hình này, tu sĩ chư gia Tiên môn đều là giật mình không nói nên lời.

Chỉ là một tên Kết Anh trẻ tuổi, xuất thủ mạnh mẽ mà bá đạo, chẳng lẽ danh tiếng vang ra còn thiếu sao? Người không biết không sợ, cũng không nhìn ra đây là nơi nào, có điều thủ đoạn vô cùng lợi hại.

- Tốt!

Thấy Lâm Nhất thắng dễ dàng như vậy đã ngoài dự đoán của mọi người. Thiên Chấn Tử ngồi không yên, đứng lên vỗ tay tán thưởng, bất chợt im tiếng, ông phát hiện phía sau lạnh cả người, cảm giác có người nhìn chăm chăm, ông giả vờ không biết, rung đùi đắc ý lẩm bẩm:

- Tên tiểu tử kia cần có người giáo huấn hắn một phen, hừ hừ! Nếu như đổi lại là người khác, thì không chỉ có một cái tát vậy đâu, chắc đã bỏ mạng rồi. Có thể thấy được sư đệ của ta tấm lòng nhân hậu, rất hợp với tính của lão ca ca như ta.

Tử Ngọc tức giận đến ngực phập phồng, nhịn không được hừ lên một tiếng, nhưng cũng khó nén khiếp sợ trong lòng. Hai người đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, tu vi chênh lệnh không bao nhiêu, thắng thua lại phân biệt lớn như vậy, đây là uy thế của tam Anh sao? Nếu là vậy, chẳng lẽ tiểu tử kia có thể cạnh tranh cùng Nguyên Anh trung kỳ…

Động phủ trước Ngao hồ, Lâm Giang Tiên tay cầm thanh nhiêm, ngạc nhiên đi qua vẫn nhịn không được lắc đầu mỉm cười. Đây là Lâm huynh đệ tính tình hiền hòa sao? Cử chỉ cuồng ngạo, lại có khí thế khí phách hơn người đến vậy!

- Lâm huynh, vị huynh đệ này của ngươi thật là giỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa thân thiết mơ hồ, Lâm Giang Tiên quay đầu nhìn lại, cách y không xa, cùng Lam Nhược Vân bốn mắt nhìn nhau, nở nụ cười hớn hở.

Viêm Hâm thu phi kiếm, buồn bã quay về.

Lâm Nhất đối với trận thắng vừa rồi không để trong lòng, lại chuyển động cổ tay như thể đang hồi tưởng về cái tát kia, giống như nghĩ vừa rồi thu được cái gì. Xem ra “Đoán Thần Giám” Kinh Hồn thuật vẫn còn dùng được. Khoảnh khắc hắn một mình đứng trên mặt hồ ngạo nghễ, lạnh lùng nhìn bóng người ngồi trước động phủ cũng nhẹ nhàng ngước mặt nhìn lên.

Thấy thế, lão giả Thần Châu môn lên tiếng:

- Lâm Nhất, ngươi đã thắng lợi, vì sao còn chưa rời khỏi sàn đấu?

Lâm Nhất không quay đầu, mày nhíu lại, cao giọng nói:

- Ta muốn khiêu chiến.

- Không hợp quy củ, hãy lui ra!

- Theo ta được biết, đại hội luận đạo vẫn chưa lập quy củ, mà khiêu chiến cũng giống đấu pháp, vị sư huynh này nghĩ có đúng không?

Lâm Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh, lên tiếng tranh chấp. Đối phương trầm ngâm một chút, nói:

- Người đó cũng phải nghênh chiến mới được, sao có thể để ngươi ngông cuồng khiêu chiến?

- Ha ha, nói có lý!

Lâm Nhất cất giọng cười, lập tức lời nói trầm xuống, quát lên :

- Công Dã Kiền, còn không lăn ra đây!

Một phương Ma Sát môn, Công Dã Kiền thần tình âm lãnh, ngồi ngay ngắn bất động. Vừa rồi gã nhìn thấy ánh mắt không tốt kia, đã phát hiện mấy phần không ổn, nhưng không nghĩ tới lại công khai nghênh đón khai chiến.

Chỉ mới hai ba trăm năm, một tiểu bối tầm thường như vậy không chỉ trở thành kẻ thù giết con ông ta, thậm chí còn nhiều lần chạy trốn truy sát, càng ngày càng khó đối phó. Hiện tại, tiểu tử này giả thân với Ngao sơn, đường hoàng kết thành Nguyên Anh, quả nhiên đã không chút kiêng kỵ.

Có điều, trước mặt mọi người, tiểu tử này dùng cái gì để cuồng vọng, thái độ hung hăng vênh váo, rất khác thường.

Công Dã Kiền lưỡng lự một chút, kỳ môn chủ Ly Anh cũng không hiểu gì, tên trẻ tuổi này cùng Ma Sát môn không có bất hòa, có khi nào vì chút ân oán cá nhân lại đột nhiên đến làm khó dễ. Người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, lại tự tin cho rằng bản thân có thể chiến thắng Nguyên Anh trung kỳ hay sao? Uy lực Nhất thể tam Anh chưa nhìn thấy qua, không ngại nhân cơ hội thưởng thức một chút. Tuy nhiên, khẩu khí kia thật quá bừa bãi rồi, khiến người ta nghe khó mà lọt tai.

Từ xưa đến nay, xem náo nhiệt không sợ nhiều chuyện, đối với sự khiêu khích của Lâm Nhất, mọi người của Tiên môn lại không cho là ngang ngược, ngược lại trong lòng ôm tâm tư khác thường, nên khá bàng quan.

Thiên Chấn Tử thì càng hoảng sợ, thầm nghĩ tên Lâm sư đệ này thật uy phong, thật bá đạo, rất có phong thái của Thiên Chấn môn ta. Đây là muốn báo thù cho lão ca bị thua ngày ấy sao? Huynh đệ tốt của ta, người đó tu vi không tầm thường, ngàn vạn lần ngươi đừng sơ suất.

Mà Lâm Giang Tiên đương nhiên hiểu được dụng ý của Lâm Nhất, khuôn mặt có chút động, vẻ mặt lo lắng.

Nhìn thấy Công Dã Kiền còn không chịu ló đầu ra, Lâm Nhất lạnh lùng nhếch khóe miệng, khuôn mặt xem thường, cười nhạo:

- Giết con lại còn muốn giết cha, thật đúng là khiến cho người ta có chút bất đắc dĩ. Nếu Công Dã Bình biết ngươi có kết cục ngày hôm nay, nhất định hắn chết không nhắm mắt.

Lời nói này như cây đao đâm thật mạnh vào đầu Công Dã Kiền, mặc kệ có tâm cơ sâu hơn, lúc này cũng không thể nhịn được nữa, mặt ông ta biến thành màu đen, giận không thể kềm chế, lên tiếng mắng to:

- Tiểu tử thối, ta giết ngươi…

Lâm Nhất ngửa đầu cười nhạt, tự tay kéo Huyền Kim thiết bổn, khí thế kiêu ngạo như tự nhiên mà sinh ra. Hắn liếc nhìn Công Dã Kiền, trong con ngươi sát khí chớp động, khinh thường nói:

- Đấu pháp, chính là đấu pháp thuật thần thông chứ không phải dùng miệng lưỡi để giết người. Ngươi có một thân tu vi chẳng lẽ chỉ để cho chó ăn, chỉ biết sủa cùng chó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.