Vô Tiên

Chương 132: Hồng Bán Tiên (2)



Cả người có chút toả nhiệt, dưới chân hơi nhẹ.

Lâm Nhất ngửa đầu phóng tầm mắt nhìn tinh không, màn đêm cao xa vô bờ, trên màn trời màu xanh đen, lấm tấm ngôi sao thần bí mà thâm thúy, khiến người ta có loại kích động muốn phi thân rời đi...

Thật lâu sau, Lâm Nhất thở phào một hơi. Nhìn lại phố xá huyên náo, nhàn nhạt nhìn hết thảy trước mắt, ánh mắt của hắn lành lạnh mà sâu thẳm.

...

Cách cửa thành không xa, bên đường phố, một trung niên gầy gò eo lọm khọm, buồn bã ỉu xìu ngồi đấy.

Bên cạnh cắm miếng vải, phía trên mơ hồ có thể thấy được ba chữ ‘Hồng Bán Tiên’.

Hồng Bán Tiên hơi thở dài, vuốt vuốt cái bụng khô quắt, lại sờ túi tiền trong lòng. Bên trong có hơn mười đồng, là thu nhập của hôm nay. Lúc này trên đường nhiều người, hắn không nỡ rời đi, chỉ có thể nhịn bụng đói kêu vang, chờ mong khách tới cửa.

Thần sắc của Hồng Bán Tiên uể oải, nhưng đôi mắt mở rất lớn, mang theo một tia linh hoạt và chờ mong, theo người đi đường lui tới mà chuyển động liên tục.

Phía đông đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, trêu đến người đi đường ngừng chân quan sát.

Hồng Bán Tiên sớm đặt tất cả ở trong mắt, mặt lộ vẻ vẻ vui mừng. Hắn lặng lẽ ưỡn thẳng eo, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.

Một bàn tử mặt béo phì đỏ lên, liên tục ho khan, được hai hạ nhân nâng, trực tiếp chạy về phía Hồng Bán Tiên.

- Lão gia, nhịn chút nữa, sắp đến rồi.

Một hạ nhân vịn lấy hắn luôn miệng nói.

Ba người đảo mắt đã đến trước mặt Hồng Bán Tiên.

- Hồng Bán Tiên đúng không? Lão gia nhà ta bị hóc xương cá lại yết hầu, xin bán tiên thi triển diệu thủ, lão gia nhà ta nhất định có thâm tạ!

Hạ nhân mang theo khuôn mặt tươi cười, vội vàng nói.

Hồng Bán Tiên nga một tiếng, vuốt râu dê, vững vàng ngồi ở trên thạch cổ. Hắn nhàn nhạt liếc ba người một chút, nói:

- Vị lão gia này nên đi tìm lang trung mới đúng, cớ gì đến tìm Hồng mỗ?

Mập mạp không cách nào lên tiếng, gấp đến mắt trừng to, hạ nhân cười gượng nói:

- Cũng đi y quán tìm lang trung, đã thử rất nhiều biện pháp. Nhưng xương cá mắc quá sâu, những biện pháp này đều vô dụng! Nghe nói bán tiên không chỉ thần toán kinh người, còn có thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi, nên chúng ta mới tới. Kính xin bán tiên đại nhân từ bi, cứu lão gia nhà ta!

Hồng Bán Tiên như trước ngồi ngay ngắn bất động, cũng không lên tiếng, mập mạp gấp đưa chân tàn nhẫn đá hạ nhân một cái.

Hạ nhân bừng tỉnh mà ngộ, vội đưa tay móc ra một thỏi bạc, cung kính đưa đến trước mặt Hồng Bán Tiên.

Ánh mắt Hồng Bán Tiên khép hờ sáng lên, chỉ cảm thấy bạc trong bóng đêm là chói mắt như thế, câu tâm hồn người như vậy, khối bạc này sợ là không dưới năm lạng! Hắn vội ho khan một tiếng nói:

- Làm cái gì vậy? Hồng mỗ vô công không thụ lộc !

Hạ nhân vội hỏi:

- Chỉ cần bán tiên ra tay, bạc này sẽ là của ngươi rồi!

Hồng Bán Tiên bỗng nhiên đứng dậy, trong hưng phấn có chút ít hồ nghi hỏi:

- Bất luận ta có thể chữa khỏi vị lão gia này hay không, bạc đều này cũng là của ta?

Hạ nhân gật đầu như gà mổ thóc, vội nói:

- Tuyệt vô hư ngôn, kính xin bán tiên mau mau ra tay.

Hồng Bán Tiên cầm lấy bạc bỏ vào trong ngực, ngắm nhìn bốn phía có vài người vây xem, hắn lại lộ ra thần sắc rất bất đắc dĩ, giả vờ giả vịt than thở:

- Thực sự là làm khó Hồng mỗ, những sự tình này vốn là việc của lang trung a!

Mập mạp thấy Hồng Bán Tiên không nhanh không chậm, trong lòng hắn giận lên, rồi lại phát không lên tiếng, gấp đến độ giậm chân.

- Chớ nóng! Để Hồng mỗ xem một chút.

Hồng Bán Tiên cầm bạc của người ta, cũng không tiện thất lễ. Lại ho khan một tiếng, hắn bảo hai hạ nhân đỡ mập mạp đứng thẳng bất động, sau đó vuốt ống tay áo, đưa tay phải ra, trong miệng nói lẩm bẩm:

- Đông nam tây hải, thần quỷ thương nghĩa thủy, thần thủy nhập yết hầu, vạn hóa xương thành thủy...

Niệm xong, ngón tay của Hồng Bán Tiên hư điểm về phía mập mạp mấy lần, sau đó lại ở trên dưới phải trái điểm mấy cái. Lát sau, hắn đưa tay vỗ vai mập mạp một cái, đột nhiên quát:

- Đi...

Hồng Bán Tiên lầm bầm thanh âm không lớn, nhưng cuối cùng quát rất lớn, sợ đến hai hạ nhân khẽ run rẩy, ngay cả mập mạp cũng lùi về sau mấy bước.

Ai biết mập mạp lại kinh hỉ, đập miệng mấy cái, nuốt một thoáng, lên tiếng cười ha ha:

- Ha ha, xương không còn rồi, thật sự không còn, bán tiên là thần nhân a!

Hai hạ nhân cũng kinh dị, không nghĩ tới bán tiên này thật sự có tài.

Hồng Bán Tiên hất cằm, trên nét mặt kiêu căng lộ ra đắc ý. Chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ may mắn, chẳng lẽ hôm nay Tử Khí Đông Lai tài vận tới? Buổi tối sau khi trở về phải giúp mình hảo hảo bói toán một khóa mới được.

Mập mạp kia bị xương cá hành hạ khổ, lại sai hạ nhân đưa lên một thỏi bạc. Người sau tự nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, mập mạp nói có việc nên dẫn hạ nhân cáo từ rời đi.

Hồng Bán Tiên vỗ vỗ ngực, phân lượng nặng trình trịch để lòng người kiên định a! Không để ý mấy khán giả ở xung quanh, hắn tự mình rút bố cáo, cuốn lên quẻ kỳ, đi ra ngoài thành.

Vóc dáng của Hồng Bán Tiên không cao, người hơi gầy, hơn bốn mươi tuổi, đi đứng vẫn tính lưu loát, cộng thêm hôm nay thu vào khá dồi dào, trong lòng đắc ý, dưới chân nhẹ hơn rất nhiều. Ra khỏi cửa thành, hắn ở ven đường mua hai cân thịt chó, giấu ở trong ngực, đi về phía khu dân cư ở ngoài thành.

Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, Hồng Bán Tiên căn bản không để ý phía sau vẫn theo ba người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.