Vô Tiên

Chương 1321: Có hủy có thành (2)



- Hồ Lão Đại đang hỏi ngươi đó, ngươi điếc đấy à? Vì sao còn chưa chết...

Một tên đàn ông trung niên người thấp nhỏ chợt xoay người xông tới, sắc mặt nghiêm ngặt mà hung ác.

Ánh mắt xẹt qua bốn phía, Lâm Nhất nhẹ nhàng nhíu mày. Vì sao ta lại phải chết? Có người hỏi như vậy sao... Chỉ có điều, trong hai mươi, ba mươi người này lại có bảy, tám người là Kim Đan sơ kỳ, mà người còn lại đều có tu vi Trúc Cơ trung và hậu kỳ. Hắn bỗng nhiên nhớ tới Quỷ thị từng gặp ở Lam thành, thầm nghĩ thảo nào người này làm càn như vậy, trước giờ vẫn hoành hành một phương đã lâu, dã tính khó thuần.

- Ta là Lâm Nhất! Ngự kiếm sơ sảy nên mới bị ngã xuống, bởi vì thuở nhỏ luyện thể nên cũng không đáng lo!

Lâm Nhất ôn hòa trả lời một câu, hỏi ngược lại:

- Các người tụ tập ở đây làm gì? Giáp Tử Đạo nói là muốn tìm một nhà nào đó gây phiền phức à...

Lúc này Lâm Nhất chẳng qua là một tên thanh niên Trúc Cơ sơ kỳ. Khi hắn đối mặt với một đám tán tu tu vi cao cường hung hãn lại không hề sợ hãi, mà còn mang theo vài phần sốt ruột.

Thấy thế, mọi người không thèm để tâm, mỗi người đều thu hồi phi kiếm, nở nụ cười chế giễu.

- Ồ! Tiểu tử, đã nghe nói tới đại danh của Giáp Tử Đạo ta rồi à! Tại sao ngươi lại biết bọn ta muốn tìm Nguyễn gia gây phiền phức?

Nam tử gầy nhỏ kia tự tay vuốt hai chòm râu ngắn, không nhịn được mà hiếu kỳ hỏi.

- Cút! Mặt mũi lão tử cũng bị ngươi làm mất hết rồi...

Người đàn ông trung niên cầm đầu vung tay quát một tiếng làm đối phương sợ tới rụt cổ lại, quay về. Gã hừ lạnh một tiếng, lại trừng mắt nhìn Lâm Nhất, không chút suy nghĩ nói:

- Gặp được bọn ta là do vận mệnh của ngươi, không trách được người khác! Tiểu tử, lúc này ngươi chỉ có hai con đường có thể đi...

Lại là một trận tiếng cười hung ác vang lên, thần sắc của mọi người đều hung hăng càn rỡ.

Lâm Nhất gặp một nhóm tu sĩ xa lạ nên trong vô thức giấu đi tu vi. Khi phát hiện ra đây là một đám tán tu vô lương thì hắn không còn tính nhẫn lại vô nghĩa nữa. Nhưng cách ăn nói và cử chỉ của đối phương lại rất quỷ dị khiến trong lòng khẽ động, hỏi tiếp:

- Còn không biết là hai con đường nào?

Người đàn ông trung niên lắc lư cánh tay, chỉ lên bầu trời nói:

- Cho dù ngươi tới từ gia tộc hay là tiểu tiên môn, từ hôm nay trở đi chính là một tán tu thuộc nhóm bọn ta! Nếu như không theo, hố đá kia chính là đất chôn thây ngươi!

Lâm Nhất chợt gật đầu, không để tâm nói:

- Biện pháp này không tồi!

Giọng của đối phương bỗng nhiên cao lên, ép hỏi:

- Vậy tức là ngươi đồng ý rồi?

Nhếch miệng lên, Lâm Nhất cười nhạt.

- Hừ, tuy ngươi tu vi không được cao lắm nhưng lại có chút can đảm, vẫn có thể dùng được! Phải nói rõ để mất lòng trước được lòng sau...

Nam tử kia lại lớn tiếng răn dạy:

- Bọn ta sắp khởi hành tới diệt Nguyễn gia, lúc động thủ, ngươi phải giết được một người mới thể hiện được thành ý! Nếu dám co vòi lại...

Nói rồi mặt lại hiện vẻ hung ác, dữ tợn cười gằn một tiếng:

- Hừ hừ

Giáp Tử Đạo lại đúng lúc nhảy ra ngoài, vung tay múa chân kêu về phía Lâm Nhất:

- Hừ hừ! Hồ Lão Đại ta có quy củ, không làm huynh đệ sẽ làm kẻ thù...

Đây là tu sĩ sao? Đây rõ ràng là một đám cướp bóc giang hồ!

Đánh giá từng sắc mặt hung ác mà bất thường, Lâm Nhất không khỏi âm thầm lắc đầu. Gặp người thế đơn lực cô liền muốn ép đối phương nhập bọn, cách làm này giống như đã từng quen biết! Đúng rồi, Thiên Chấn Tử cùng Thiết Thất không phải là đức hạnh này sao! Chỉ có điều muốn tiêu diệt Nguyễn gia ư? Sau đó mở miệng hỏi:

- Nguyễn gia là người nào...

- Chớ có dài dòng! Mặc kệ họ là ai, giết huynh đệ ta sẽ phải gặp xui xẻo!

Nam tử gọi là Hồ Lão Đại trừng tròng mắt lên, lại la một câu. Gã dùng khí thế mười phần vung cánh tay lên, phân phó với mọi người:

- Nhân thủ đã đủ, thời gian cũng đã tới, khởi hành thôi...

Sau khi một câu ra lệnh đó vang lên, từng tia kiếm hồng đột nhiên dâng lên từ mặt đất, sát khí ngút trời.

Giáp Tử Đạo lại canh giữ ở bên cạnh Lâm Nhất, kiêu ngạo đúng kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, quát:

- Tiểu tử, nhanh theo sau! Nếu dám lâm trận lùi bước, ta sẽ thay Hồ Lão Đại chấp hành gia pháp...

Cái đầu chỉ cao tới vai của đối phương, vừa gầy lại vừa nhỏ, có vẻ rất hèn mọn, nhưng lại cố tình ưỡn ngực lõm bụng, giả vờ hung ác.

Lâm Nhất không để tâm lắc đầu lại đảo cổ một lúc lâu, lúc này mới tìm ra một thanh phi kiếm lung la lung lay chạy đến giữa không trung, có người ở sau lưng toan hỏi:

- Tiểu tử, linh khí của ngươi có phẩm chất không tồi, sau này để cho ta xem một chút...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.