Vô Tiên

Chương 1322: Hắn sợ chết. (1)



Thanh Thạch Hạp chính là một thung lũng cực kỳ tầm thường, được giấu sâu ở bên trong núi non trùng điệp, rất là yên lặng.

Trong thung lũng, trên dãy núi dài vài dặm có một trang viên, đây là chỗ của Nguyễn gia, cũng là gia tộc ngang ngửa với rất nhiều gia tộc có truyền thừa tiên đạo. Tộc này ẩn cư sâu trong núi, tiêu dao sống qua ngày, không tranh quyền thế.

Tu sĩ trong tộc đi ra ngoài rèn luyện hay tới Tiên Phương không tránh khỏi sẽ có phân tranh dây dưa. Mà một vài tu sĩ tới từ gia tộc này rất biết cách đối nhân xử thế, ngẫu nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn đều không ngại lùi bước.

Nhưng một nhà gạo có thể có trăm loại, trong tu sĩ cũng khó tránh tốt xấu lẫn lộn, nếu không làm sao lại có Tán tu không tốt thường xuyên lui tới!

Tu sĩ xuất thân trong gia tộc cùng tiên môn có trưởng bối dẫn dắt, có sẵn công pháp cùng linh thạch hầu hạ, có thể an tâm tu luyện. Mà Tán tu xuất thân thấp hèn, thân vô sở y, con đường tiên đạo sẽ vô cùng gian khổ.

Kết quả là, thường thường thấy một nhóm Tán tu tụ tập lại thành một đoàn, làm một ít hoạt động không tốt, cũng dùng thu hoạch này giúp tu luyện trở nên nhẹ nhõm một chút. Có lẽ lòng có bất bình khiến nhóm người này có địch ý trời sinh với gia tộc cùng tiểu tiên môn, khi gặp nhau đều đấu mồm, nói không chừng còn có thể động thủ.

Một người trong nhóm Tán tu của Hồ lão đại này, thời điểm khi dễ con cháu Nguyễn Gia, không may bị trưởng bối người ta bắt gặp khiến bản thân gặp chuyện không may, trong khi gây hấn bị đối phương giết.

Bởi vậy Hồ lão đại vô cùng không vui! Tán tu họp thành một khối không dễ, mọi người đều là người cơ khổ, cũng không thể tùy ý bị người khác khi dễ, nếu không… cuộc sống sau này không có cách nào vượt qua. Sau khi thám thính nhiều lần, biết được chỗ Nguyễn gia ở rất hẻo lánh, cũng chỉ có ba tu sĩ Kim Đan, hắn liền dũng khí đại thịnh muốn tới nổ cơn thịnh nộ, nhân cơ hội san bằng đối thủ, cũng tiện kiếm ít đồ phát tài!

Trong nhóm của Hồ lão đại cũng có một người thù oán căn nguyên với Nguyễn gia, không cần Lâm Nhất tận lực đi hỏi thăm cái gì, Giáp Tử Đào vốn đề phòng hắn giữa đường chạy trốn liền tự mình nói ra.

Giáp Tử Đạo có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tướng mạo hèn mọn, dáng vẻ mười phần lưu manh, lại luôn giả vờ rụt rè tỏ vẻ mình hết sức quan trọng, nhưng ngôn hành cử chỉ trong lúc vô tình lại rất ăn ý với Hồ lão đại, có thể thấy một thân giả ngu ngơ cũng tự có bản lĩnh.

- Tiểu tử, chỗ trang viên phía trước là Nguyễn gia!

Sau khi Giáp Tử Đạo đuổi kịp, ngón tay chỉ về phía trước nói:

- Tiểu tử nhà ngươi vận khí thật tốt, vừa nhập bọn liền có thể vượt qua một cọc buôn bán như thế… Ta nói chuyện với ngươi đấy, có nghe không?

Thấy Lâm Nhất mới nhập bọn nhìn khắp bốn phía, gương mặt xem thường, Giáp Tử Đạo liền muốn răn dạy vài câu. Nhưng đối phương chỉ quay đầu lại nhàn nhạt liếc hắn một cái:

- Ngươi… phải gọi tục danh của ta!

Trên đường đi, Giáp Tử Đạo khoe khoang về kiến thức một lúc lâu, lại nói về bản lãnh của mình, ai ngờ vẫn không thể khiến đối phương cảm thấy sợ hãi cùng kính ý. Hắn trừng mắt, quát lên:

- Tiểu tử, ta biết ngươi tên Lâm Nhất, nhưng ta vẫn thích gọi ngươi là tiểu tử, có gì không thể? Thời điểm ta xuất đạo ngươi còn chưa chui ra từ trong bụng mẹ, đừng có nói dài dòng với ta…

Chuyến đi này tổng cộng có hai mươi bảy Tán tu, khí thế hung hăng xông tới phía sau Thanh Thạch hạp, bốn phía trang viên trong thung lũng đều có ánh sáng chớp động, chứng tỏ Nguyễn gia đã nhận ra địch tới, cùng lúc đó có ba tu sĩ bay lên trời đón đầu.

Nhìn thấy trong số người đến có một nữ tử Kim Đan sơ kỳ cực kỳ quen mặt, Lâm Nhất lắc đầu, thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy! Bên tai không ngừng có tiếng huyên náo, hắn khẽ cau mày, thần sắc lạnh lùng nói:

- Họa là từ miệng mà ra! Đừng đợi tới khi hối hận thì đã muộn!

Giáp Tử Đạo ngẩn ra, lập tức lộ ra thần sắc tức giận. Nếu như không thể uy hiếp một người trẻ tuổi mới nhập bọn, mặt mũi của hắn biết để đâu? Vốn đang định phát tán bỗng nhiên giật mình, nỗi sợ hãi đột nhiên âm thầm kéo tới khiến người ta sợ run lên.

Đây là… Giáp Tử Đạo dường như bị trúng chứng bệnh thần kinh, chợt lắc đầu, một lúc sau mới hồi phục tinh thần, trong lòng còn “bang bang” rung động. Hồi tưởng sự hồi hộp do một tiếng hừ vừa rồi mang tới, hắn chăm chú nhìn Lâm Nhất, không khỏi nháy nháy mắt, nhịn không được chột dạ nhìn về phía hạ thân.

Chuyện xảy ra đột ngột, Nguyễn gia vẫn là tùy cơ ứng biến, mà nhóm người của Hồ lão đại lại không để ý mà vây lại.

Bản thân Hồ lão đại lại thúc động thần thức kiểm tra bốn phía, không thấy đối phương mời người tới giúp đỡ, một chút cố kỵ sau cùng của hắn nhất thời tiêu thành mây khói. Chỉ với ba tu sĩ Kim Đan cũng muốn bảo trụ Nguyễn gia, chẳng phải là người si nói mộng sao?

Nguyễn gia lẻ loi tọa lạc ở trên khe núi, một hai dặm trang viên được lấy làm trận pháp phòng hộ, lại có thể thấy được từng bóng người bận rộn mà hốt hoảng phía xa, trong đó có tu sĩ, cũng có người phàm trong tộc. Trời giáng tai họa bất ngờ, vì an nguy tộc nhân, ba tu sĩ có tu vi cao nhất trong Nguyễn gia không thể không đứng ra. Người dẫn đầu là một lão giả có tu vi Kim Đan trung kỳ, nếp nhăn trên mặt giống như đao khắc, thần thái uy nghiêm. Phía sau là một người đan ông trung niên cùng một cô gái trẻ tuổi, hai người là tu vi Kim Đan sơ kỳ, đều mang sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Đột nhiên có nhiều Tán tu xông tới khiến Nguyễn gia trở tay không kịp, ở sâu trong Thạch Thanh Hạp hẻo lánh, cho dù phát tin cầu cứu với một ít gia tộc có giao hảo cũng đã trễ, là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Dưới sự vội vã bất đắc dĩ, Nguyễn gia chỉ có thể dùng trận pháp cùng thủ đoạn của bản thân tới đánh địch, mà tình hình cuối cùng, cho dù sợ bóng sợ gió một hồi vẫn khó có thể thoát khỏi vận rủi diệt tộc, điều đó chỉ có trời biết!

- Tại hạ là gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Quảng, tộc đệ Nguyễn An, tộc chất Nguyễn Thanh Ngọc, bái kiến cái vị đạo hữu? Xin hỏi, chúng ta đều là người tu đạo, dựa vào cái gì lại bức bách như thế…

Lão giả Nguyễn gia đạp kiếm tiến lên một bước, chắp tay thể hiện cấp bậc lễ nghĩa, trầm giọng chất vấn, mà thần sắc hai người phía sau lại đề phòng, không hề có chút sơ suất. Nữ tử áo trắng tướng mạo thanh tú lại cau chặt mày, ánh mắt xẹt qua đám người ở bên ngoài mười mấy trượng tới với ý không tốt.

Hồ lão đại nhìn trái phải, đắc ý ưỡn cao ngực, thần sắc kiêu ngạo. Một hàng bảy tu sĩ Kim Đan đứng vững, khoảng hai mươi tu sĩ Trúc Cơ đằng đằng sát khí, trận thế này đã quá uy phong! Hắn cười gằn với Nguyễn Quang:

- Ta có huynh đệ bị Nguyễn Thanh Ngọc nhà ngươi giết chết! Đây là sinh tử đại thù, Hồ mỗ đương nhiên phải tới cửa hỏi tội…

- Xin Hồ đạo hữu minh xét! Người Thanh Ngọc giết chết là kẻ làm xằng làm bậy…

Nguyễn Quảng vẫn còn muốn dựa vào lí lẽ biện luận, lại bị Hồ lão đại cậy mạnh vung tay cắt ngang, trừng mắt quát:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.