Vô Tiên

Chương 1338: Phong ba Tây Minh. (1)



Núi đá hải đảo.

Bên trong động phủ rộng rãi trên đỉnh núi, ngoài Văn Huyền Tử ngồi ở đầu, Ninh Viễn cùng năm vị trưởng lão khác của Thần Châu môn chia ra ngồi hai bên trên bồ đoàn.

Trên đá ngầm cạnh bờ biển dưới chân núi, hai thân ảnh đứng cách hơn một trượng dần yên tĩnh lại, đồng thời mọi người bên trong động phủ cũng thu hồi thần thức, nhao nhao nhìn về phía Văn Huyền Tử ngồi ở giữa.

- Ha ha! Sư huynh của ta từng nhắc qua, người này là một trong đại biến số Cửu Châu tiên môn ta. Lúc đầu ta không cho là đúng, mà bây giờ xem ra…

Văn Huyền Tử vuốt râu tự nói, chưa nói xong liền phân phó năm vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ:

- Chuyến đi này Lâm Nhất gặp kiếp nạn trùng điệp. An nguy của hắn có liên quan tới Thần Châu môn ta, các ngươi nhanh chóng tùy thời cơ đưa ra viện trợ.

Sau khi năm vị trưởng lão gật đầu liền cáo từ rời đi, bên trong động phủ chỉ còn lại thầy trò hai người Văn Huyền Tử.

Sơn động nằm trên đỉnh núi mấy trăm trượng có thể dễ dàng quan sát bốn phía hải đảo cùng tình hình phía xa. Đôi thầy trò này hiển nhiên không rãnh ngắm cảnh mà là có lời muốn nói.

- Sư phụ! Sư bá ưu ái Lâm Nhất như vậy, chẳng lẽ là bởi vì có tình bạn cố tri?

Lòng Ninh Viễn tràn ngập nghi ngờ, lên tiếng hỏi.

Văn Huyền Tử trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:

- Đúng là cũng có chút ưu ái! Nhưng nói đúng hơn chính là sư bá ngươi coi trọng người này!

- Lâm Nhất chỉ là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, tuy có thần dị Nhất Thể Tam Anh cũng không tới mức khiến sư bá như vậy…

Ninh Viễn càng thêm khó hiểu.

Văn Huyền Tử cười khổ nói:

- Nếu không như vậy, sư bá ngươi sao lại tặng cho hắn lệnh bài Thái Thượng trưởng lão?

- Lệnh bài Thái Thượng trưởng lão chỉ có một khối! Lão nhân gia sư bá là có ý gì?

Ninh Viễn vô cùng kinh ngạc. Sau khi sư bá Vân Tử ra ngoài ngàn năm trở về, tuy nói tu vi có thay đổi, nhưng vẫn còn thân phận trưởng bối liền trở thành Thái Thượng trưởng lão duy nhất Thần Châu môn. Mà lệnh bài Thái Thượng trưởng lão có quyền uy hiệu lệnh trên dưới Thần Châu môn giống như môn chủ, lại có thể đưa cho một thanh niên tới từ bên ngoài?

Văn Huyền Tử trầm ngâm một lát, lại nói:

- Có mấy lời chưa dặn dò ngươi, hôm nay đúng dịp nói lên. Sư bá ngươi tuy là người trời sinh tính tình rộng rãi không gò bó, nhưng cũng không phải người lỗ mãng! Tất cả mọi thứ cũng không đơn giản như vậy…

Ninh Viễn cúi người đáp lại, nghe sư phụ nói tiếp:

- Lúc sư bá ngươi mới quen Lâm Nhất, đối phương chỉ có tu vi luyện khí. Sau đó hai người từng có gút mắt, cũng từng có thời điểm kề vai hoạn nạn. Sau đó chỉ hơn ba trăm năm, một tiểu bối luyện khí tầm thường trước đây bây giờ đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Nhìn khắp Cửu Châu, tu luyện tiến cảnh như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Ba trăm năm tu thành lão giả Nguyên Anh, không phải tinh anh tiên môn mà chính là nhân vật chưa từng xuất thế!

Ninh Viễn sâu sắc gật đầu, Văn Huyền Tử lại nói:

- Người này tù tiện xuất hiện ở Thần Châu môn, phá hủy Ngao Hồ chỉ là việc không quan trọng. Có sư bá ngươi ở đây, tự nhiên sẽ không làm khó hắn. Mà nói với bên ngoài lai lịch thật của mình, cái này mới khiến sư bá ngươi trở nên vô cùng kinh ngạc, cũng có tính toán….

Ninh Viễn tò mò, Lâm Nhất này rốt cục tới từ đâu?

Nói tới đây, Văn Huyền Tử cũng tự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khẽ cười “ha ha” một tiếng, nói:

- … Lâm Nhất này tới từ một nơi vắng vẻ cách đây rất xa, mà nguyên nhân khiến hắn bước trên con đường tiên đạo chính là do ân oán ngàn năm trước của Thần Châu môn cùng Đạo Tề môn, cũng có liên quan trực tiếp tới sư bá ngươi…

Nghe vậy Ninh Viễn liên tục lắc đầu, nếu không phải sư phụ tự mình nói, hắn tuyệt đối không thể tin tất cả sự ly kỳ này.

Văn Huyền Tử tiếp tục nói:

- … Thời điểm Lâm Nhất vẫn là tu sĩ Trúc cơ liền khiến bốn phía nơi đó nổi lên phong vân. Mà sau khi tới Cửu Châu, lại lần nữa bị cuốn vào trong phân tranh tiên môn, cũng vô hình giúp Thần Châu môn chúng ta một đại ân…

Sư phụ nói là ý gì? Lâm Nhất kia thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Ninh Viễn vừa muốn lên tiếng hỏi, Văn Huyền Tử lại nói:

-… Tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở giữa không cần thiết nói rõ, để tránh thêm chuyện! Theo lời sư bá của ngươi, ta là nhân, Lâm Nhất là quả, ngược lại cũng thế! Vì vậy sau này hắn như thế nào chưa chắc sẽ không tác động tới hướng đi của tiên môn Cửu Châu. Có thể hạ lạc tiên vực cũng sẽ vì chuyện này mà có chuyển biến tốt…

Cũng chỉ là một tu sĩ ngoại lai mà thôi, dưới cơ duyên xảo hợp có liên lụy tới phân tranh Cửu Châu tiên môn, sao lại có nhân quả không rõ? Ngoại ra hạ lạc tiên vực thì có liên quan gì chứ? Lời của sư phụ quá mức huyền diệu khiến người ta không có manh mối, lại không thể nào nghi ngờ. Ninh Viễn cân nhắc một chút, hỏi dò:

- Ý của sư phụ là, Lâm Nhất bẩm sinh là người chịu thiên mệnh?

Văn Huyền Tử khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến nói:

- Cổ nhân nói, tính không thể thay, mệnh không thể đổi, thời gian không thể dừng, đạo không thể ngăn. Dụng ý của ta và sư bá ngươi, không gì khác chính là làm hết sức mình, chịu thiên mệnh…

Bên ngoài hơn mười dặm, trong một động phủ ở hải đảo chỗ Thư Châu, cũng có một cặp thầy trò đang trò chuyện.

Một vị lão giả râu tóc xám trắng đang ngồi ngay ngắn, là Văn Bạch Tử của Đạo Tề môn. Người này mặc đạo bào màu xanh, mặt như đao khắc, khí thế bất phàm. Bên cạnh là một trung niên râu đen mặc áo dài trắng, lông mày dày che mắt, sắc mặt suy sụp, chính là Lỗ Nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.