Vô Tiên

Chương 1340: lui tới. (1)



Đạo Tề môn bận rộn suy nghĩ đại kế thiên thu, mà địch thủ bên ngoài cũng không hề nhàn rỗi.

Thần Châu môn đã sớm phòng ngừa chu đáo, lại hành sự kín đáo không đàng hoàng khiến người ngoài không thấy được bất kỳ cử động dị thường nào.

Hải đảo chỗ Thiên Đạo môn lại là… một tình hình khác. Không chỉ có tu sĩ mấy Đại Châu tới thăm không dứt, còn có không ít Tán tu bị người mang theo vào phía xa đều rơi xuống trên đảo.

Hơn mười tu sĩ vây quanh mấy vị cao nhân trên đỉnh núi ở hải đảo. Ở giữa là môn chủ Thiên Đạo môn Tùng Vân Tán Nhân, ngồi hai bên trái phải là môn chủ Thông Châu Lục Thần môn Âm Tán Nhân cùng môn chủ Yên Châu Mặc môn Mạc Cáp Tề.

Âm Tán Nhân, người cũng như tên, mặt không có chút máu lại mang sắc mặt âm lãnh. Hắn ngồi ngay ngắn bất động, quần áo hắc bào vừa dầy vừa nặng không giấu được thân thể hàn khí khô gầy, giống như quỷ đêm đi vào ban ngày, khiến ai nhìn thấy cũng đều tâm thần bất an. Có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, là một trong số ít tuyệt đỉnh cao nhân trong Cửu Châu tiên môn.

Mặc Cáp Tề là một lão giả mặt đầy nếp nhăn, là một tồn tại tột đỉnh trong Cửu Châu tiên đạo, thần quang thu liễm, ngồi như bàn thạch, không hề động tâm vì vật bên ngoài.

Phía ngoài ba người này bốn năm trượng có rất nhiều tu sĩ ngồi vây thành một vòng. Bên trong có trưởng lão Thiên Đạo môn, có môn chủ các tiên môn Lương Châu cùng mấy vị Tán tu tu vi không kém.

Nhiều người tụ tập như vậy lại không nghe tiếng náo nhiệt ồn ào, đều đang nghe Tùng Vân Tán Nhân nói chuyện…

- Mọi người đều biết, Đạo Tề môn cướp Ma tháp của ta, hủy Ma mộ ta, đây là thù không đội trời chung! Lúc trước ta tự mình dẫn đệ tử tới đập sơn môn của hắn, lão thất phu Văn Bạch tử kia không chỉ co đầu rút cổ không ra, còn triệu tập tu sĩ các tiên môn Thư Châu tới giúp đỡ. Hừ? Kết quả như thế nào? Sau khi bên ngoài tử thương thảm trạng liền ngoan ngoãn xin trả lại Thiên Ma đạo tháp! Mà ta tự mình viễn chinh, cộng thêm Hậu Thổ tiên cảnh sắp mở ra đành phải tạm thời thu binh. Nhưng….

Vừa nói tới đây, đám tu sĩ liền cảm thấy có uy thế vô thượng hạ xuống, chỉ trong chốc lát liền biến mất vô ảnh vô tung. Mọi người đều nín thở ngưng thần, mở to hai mắt nhìn, lại nghe Tùng Vân Tán Nhân nói:

- Nhưng Văn Bạch Tử lại âm thầm liên thủ với Bình Châu cùng Ung Châu, tâm tư hiểm ác đáng sợ rất rõ ràng! Vì vậy ta không thể chờ được sự giúp đỡ của Vấn Vương, phải phòng ngừa trước!

Lúc này mí mắt Âm Tán Nhân khẽ động, tựa như vô cùng mất kiên nhẫn với mặt trời sáng loáng trên đầu. Hắn âm trầm nói:

- Tùng Vân đạo huynh! Bọn ta vẫn nên tìm kiếm tiên vực quan trọng hơn! Huống chi tiên môn Cửu Châu đều tề tụ ở đây, nếu như tạo ra một trận loạn chiến trong tiên cảnh sẽ là trăm hại mà không một lợi với cả ta và địch!

Mặc Cáp Tề không lên tiếng, nhưng lại khẽ vuốt cằm tỏ vẻ tán thành.

Ánh mắt đảo qua hai người Âm Tán Nhân và Mặc Cáp Tề, Tùng Vân Tán Nhân vuốt râu dài, khẽ trầm ngâm, gật đầu nói:

- Hậu Thổ tiên cảnh cũng không phải đất đánh lâu dài, đạo huynh nói rất đúng ý ta!

- Ồ?

Âm Tán nhân ồ một tiếng, sắc mặt tối tăm. Hắn nhìn về phía Mặc Cáp Tề môn chủ Mặc môn, mí mắt đối phương cụp xuống giống như đang ngủ, có chút oán thán nói:

- Nếu đã như thế vì sao đạo huynh lại bày ra chiến trận như vậy? Còn để hai người bọn ta cùng đám tiểu bối phơi nắng mặt trời, chịu tội sống…

Tiên môn Cửu Châu rất nhiều, mà cao thủ Hóa Thần lại chỉ có mấy vị, từng người đã sớm nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, mà ở giữa cũng không ai phục ai. Tuy nói giữa Thiên Đạo môn cùng hai tiên môn đều có qua lại, nhưng còn lâu mới tới tình trạng cùng chung hoạn nạn. Nhưng nếu muốn đối phó với Đạo Tề môn cùng Chân Vũ môn và Công Lương môn phía sau, Tùng Vân Tán Nhân phải bỏ cái tôi của bản thân tới xin cầu viện trợ.

Hai phe địch ta đã từng giáp mặt chém giết, lại có sách lược âm thầm chia rẽ, đơn giản chỉ là một trận đánh cờ so trí tuệ!

Hiểu rõ tâm tư Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề, Tùng Vân Tán Nhân nói:

- Hành trình tiên cảnh lần này, ba người chúng ta đều tìm kiếm tung tích tiên vực. Mà giờ ta đã có chút manh mối về tung tích của tiên vực…

Lời vừa chưa dứt đã khiến hai người kia chú ý.

- … Việc này nói sau cũng không muộn.

Sau khi khiến đối phương hiếu kỳ, Tùng Vân Tán Nhân lại có ý định che giấu, nói:

- Ta tuy không muốn tìm Văn Bạch Tử gây phiền phức ở chỗ này, nhưng không thể không phòng bị! Hắn dám tùy tiện cướp Ma tháp khơi mào ân oán với ta, nhất định lần sau gặp lại sẽ xuất thủ đánh lén đệ tử Lương Châu ta. Vì vậy sau khi tiến vào tiên cảnh, tu sĩ ba Châu chúng ta cùng liên thủ chống ngoại địch quấy nhiễu, hành động này chuẩn bị trước sẽ tốt hơn…

- Tùng Vân đạo huynh! Ngươi thật sự có manh mối… tung tích của tiên vực?

Mặc Cáp Tề hồi lâu không lên tiếng, lúc này lại có động tĩnh. Âm Tán Nhân âm thầm suy nghĩ trong giây lát, phụ họa theo:

- Quả thật như vậy, nếu như Tùng Vân đạo huynh muốn như thế, ba nhà chúng ta cùng liên thủ…

Tùng Vân Tán Nhân vuốt râu dài, ý vị thâm trường ừ một tiếng, lại nói với đám tu sĩ xung quanh:

- Từ trên xuống dưới đệ tử tiên môn Lương Châu nguyện ý nương tựa vào đồng đạo Tán tu Thiên Đạo môn, các ngươi nghe cho kỹ, bắt đầu từ hôm nay, ba nhà chúng ta liên thủ cùng tiến lùi!

Thuận theo tiếng nói, mọi người đều đứng dậy đồng ý.

Thấy tình hình này, Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề đều ngẩn ra. Hai người nhìn nhau, nhất thời bừng tỉnh. Trắng trợn tung hô như vậy không phải muốn báo chuyện ba nhà liên thủ cho cả thiên hạ biết sao! Mà mới vừa rồi đã không nói đã khiến ngươi không thể lui bước! Hơi bất cẩn liền bị cột vào chiến xa Thiên Đạo môn, tên Tùng Vân Tán Nhân này có ý định muốn kéo người khác xuống nước sao!

- Ha ha! Hai vị đạo huynh, chúng ta từ nay về sau nắm tay nhau cùng chung một lòng, không có gì bất lợi!

Thanh thế đã xong, mọi người trên đỉnh núi đều tản ra bốn phía, Tùng Vân Tán Nhân tiêu sái cười. Sau khi thấy khuôn mặt hai người kia không vui, hắn lơ đễnh đứng dậy nói:

- Chuyện liên quan tới tung tích tiên vực, xin dời bước tới chỗ khác nói chuyện….

Bên trong động phủ Tùng Vân Tán Nhân, ngoại trừ ba lão quái vậy còn có một cô gái áo hồng tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.