Vô Tiên

Chương 1342: Ai là người thắng. (1)



Thần thái Hoa Trần Tử vô cùng tự nhiên ở trước mặt ba vị cao nhân tiền bối. Nàng tự tin nói:

- Trong mấy vạn năm nay, Cửu Châu ta chưa bao giờ có tu sĩ phi thăng thành Tiên, vì thế liền có lời đồn tiên vực tan vỡ hoặc bị hủy! Mà tuy rằng “Cửu Châu Tiên Chí” có thể tùy ý nhìn thấy ở dật văn thú lục trên phố, nhưng lại ghi lại căn nguyên khởi nguồn Cửu Châu tiên đạo, câu nói kia cũng từ đó truyền lưu tới nay! Vãn bối cho rằng, Yết ngữ là chỉ tình hình năm đó tiên vực tan vỡ.

Lời giải thích này khiến ba người đang ngồi có chút thất vọng. “Cửu Châu Tiên Chí” là vật cực kỳ tầm thường, nhưng bên trong lại thật sự có một câu nói như vậy. Nhưng phàm là tu sĩ đều có thể suy đoán ra việc đó, vì vậy lời của Hoa Trần Tử cũng không có gì mới mẻ.

- Thuyết pháp này truyền lưu đã lâu, chưa đủ để tin cậy.

Mặc Cáp Tề chắc chắn nói, Âm Tán Nhân cũng lắc đầu đáp:

- Lần này gặp ba tầng kiếp nạn, hoặc là chuyển thế tam sinh… cũng giống như dính tới nhi tình nữ nhân, không hề liên quan tới tung tích tiên vực! Tiểu nha đầu, không cần miễng cưỡng chắp vá, nói việc quan trọng…

Lòng Tùng Vân Tán Nhân cũng không có lời giải, bàn tay bất động thanh sắc vuốt râu dài.

Đôi mắt Hoa Trần Tử khẽ động, không chút nghĩ ngợi nói tiếp:

- Không bàn tới hàm nghĩa thật sự của yết ngữ kia, Cửu Châu tiên cảnh ta tới từ tiên vực không phải giả! Vì thế ta đã tìm đọc điển tịch, lại trải qua nhiều cuộc truy tìm mới biết bên trong Cửu Châu cảnh của ta còn có một… Câu Trần tiên cảnh khác tồn tại! Bởi vậy có thể đi thông tiên vực…

Vượt qua một khúc quanh lớn lại trở về vấn đề chính khiến mấy vị ở chỗ này đều thở phào! Mà Hoa Trần Tử cũng âm thầm hoảng sợ! Nếu không thể tự bào chữa, sợ là ngay cả sư tổ cũng không thể tha cho mình!

- Mà chính vì câu yết ngữ kia, ta kết luận, sau khi tiên vực tan vỡ còn sót lại không chỉ một chỗ, mà ở giữa đó đều có liên quan!

Hoa Trần Tử nói tiếp:

- Muốn tới tiên vực cần tìm ra Câu Trần tiên cảnh trước! Mà trong Hậu Thổ tiên cảnh phải có tung tích Câu Trần tiên cảnh! Ngoại ra ngàn năm nay Thần Châu môn cùng Đạo Tề môn đều ưu tiên chuyện này trước…

Ba vị cao nhân Hóa Thần đều ngưng thần nghe, như có điều suy nghĩ. Hoa Trần Tử lại tiếp tục nói:

- Theo tiên môn truyền lại, Văn Đạo Tử của Đạo Tề môn năm đó từ bên ngoài trở về, lần thứ hai tiến vào Hậu Thổ tiên cảnh lại không rõ sống chết. Vãn bối cho rằng, hắn hoặc là tìm được con đường tiên vực một đi không trở lại, hoặc là thân vẫn đạo tiêu…

Có tin đồn từ lâu nói giữa Đạo Tề môn cùng Thần Châu môn có một chút ân oán, chân tướng thế nào không ai biết được. Nhưng Hoa Trần Tử nói như vậy, ngược lại cũng hợp lẽ thường. Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề đều khẽ vuốt càm, lại nghe đối phương nói:

- Lần này Đạo Tề môn phát động nhiều người tới, có lẽ toan tính không ngoài hai việc. Tìm kiếm Văn Bạch Tử cùng tung tích tiên vực là việc đầu tiên, mà đề phòng ta nhân cơ hội làm khó dễ là việc thứ hai. Mà sư tổ ta bày mưu nghĩ kế, có ý muốn thông báo rộng rãi chuyện ba nhà chúng ta liên thủ quả thật là một kế sách hay!

Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề đều nhìn về phía Tùng Vân Tán Nhân, thấy thần thái đối phương khoe khoang liền gật đầu đồng ý.

- Liên quan tới việc tìm kiếm tiên vực, Đạo Tề môn cùng Thần Châu môn sớm đã giành được thế trước, bọn ta không thể ngồi đợi mất cơ hội tốt!

Nói tới này Hoa Trần Tử khẽ vung quả đấm, kiên quyết nói:

- Tu vi tới Hóa Thần, cũng chỉ là sống uổng ba ngàn năm, cuối cùng vẫn không thoát được thiên địa nơi này ràng buộc! Chỉ có tìm được tiên vực bọn ta mới có thể phá được quẫn cảnh ếch ngồi đáy giếng này, cũng có thể đi thêm một đoạn xa trên con đường tiên đạo!

Đúng vậy! Hóa Thần thì sao chứ, uy phong trong chốc lát, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt nhưng cũng chỉ trong ba ngàn năm, cuối cùng vẫn hóa thành một mảnh đất vàng, trở về với hư vô? Tình hình ở bên ngoài khung trời này như thế nào? Sâu trong nhật nguyệt tinh thần có tiên vực tồn tại hay không? Nếu so sánh lại, Cửu Châu thật quá hẻo lánh! Nhưng có ai có thể thật sự rời khỏi thiên địa này?

Thân là tu sĩ Hóa Thần, người như Âm Tán Nhân sao lại không có khát vọng chạy về phía ngôi sao trên biển khơi kia! Mà sau khi tu luyện ngàn năm, lúc này mới phát giác con đường phía trước đã mất, làm sao lại không hoang mang, mê muội, thất vong! Nhưng chưa ai có thể phá tan gông xiềng của thiên địa này, có khóc cũng có ích gì?

Lâu ngày, nhóm cao nhân Cửu Châu không thể không mang mơ ước thành tiên bó buộc lên bên ngoài chín tầng mây, mặc kệ số mệnh một lần lại một lần phủ xuống vĩnh viễn không thay đổi!

Bay giờ mấy câu nói của Hoa Trần Tử khiến Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề nhịn không được thở dài. Giờ khắc này hai người bọn hắn mới phát hiện, đầu thú bị nhốt trong lòng kia lại rục rịch. Chấp niệm đắc đạo thành tiên không chỉ chưa bao giờ biến mất, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt!

Mang theo minh ước ba nhà âm thầm ký kết, Âm Tán Nhân cùng Mặc Cáp Tề hài lòng rời đi, bên trong động phủ chỉ còn lại tổ tôn hai người.

- Ha ha! Nếu không có con làm thuyết khách, hai lão già kia sợ rằng sẽ còn do dự! Lần này ba nhà liên thủ, ngoài công Trần Tử không còn ai khác!

Buông xuống một nỗi lòng, trên mặt Tùng Vân Tán Nhân mang theo nụ cười.

Lúc này Tây Minh hải đã tụ tập hơn vạn tu sĩ, tình hình cực kỳ rắc rối phức tạp. Ngay cả Tùng Vân Tán Nhân cũng không dám xem thường, không thể không để tâm. Mà Hoa Trần Tử sau khi nhận người sư tổ như hắn, liền hiến ra kế sách cho hành trình Hậu Thổ tiên cảnh này, cũng khá có hiệu quả.

Lần này vì đối phó với hành trình tiên cảnh phiêu lưu khó lường, Hoa Trần Tử xung phong đứng ra nhận việc, lại rất khép léo giúp đỡ Tùng Vân Tán Nhân thúc đẩy ba nhà liên thủ.

Một đứa con gái như vậy, không chỉ có tâm tư nhanh nhẹn mà kiến thức lại sáng suốt trông xa. Thiên Đạo môn lúc này đã có người kế nghiệp, ha hả!

- À! Con đều là nghe theo sự dặn dò của sư tổ, không dám có chút sai sót…

Hoa Trần Tử cả kinh khiến Tùng Vân Tán Nhân ngẩn ra, lập tức càng thêm cưng chiều. Nha đầu kia thật đơn thuần, càng lúc càng khiến người ta yêu thích!

- Chỉ còn mấy ngày nữa tiên cảnh mở ra, con muốn đi tìm Lâm Nhất kia…

Thần sắc Hoa Trần Tử thản nhiên, không đầu không đuôi nói tới một câu.

Tùng Vân Tán Nhân khó hiểu hỏi:

- Sao lại quấn quít tiểu tử kia làm gì?

Theo thông tin bên ngoài, tiểu tử tên Lâm Nhất kia dù sao cũng chỉ là tu sĩ tiên môn nhỏ ở Hạ Châu mà thôi, sao lại khiến tiểu nha đầu này quan tâm như vậy, thật là ngạc nhiên!

- Vẫn chưa phát hiện có gì dị thường trên hải đảo chỗ ở Thần Châu môn.

Hoa Trần Tử đáp:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.