Vô Tiên

Chương 1345: Mỏi mắt mong chờ. (2)



- Phân phó lại, nếu trong tiên cảnh có dị biến phải lưu ý nhiều tới cử động của Đạo Tề môn, Công Lương môn cùng Chân Võ môn!

Cúi đầu đáp lời, Ninh Viễn lại hỏi:

- Chúng ta nên ứng phó thế nào với Thiên Đạo môn cùng những tiên môn khác…?

- Không phải địch thì là bạn! Dụng ý của Tùng Vân Tán Nhân không nói cũng hiểu! Trừ những tiên môn xưa nay giữ mình trong sạch, những tiên môn khác đều có thể làm việc cho ta!

Văn Huyền Tử định liệu nói:

- Cho dù thiên biến vạn hóa, tiến thối đều do ta…

Ninh Viễn ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:

- Như vậy tới nay, chúng ta thân là minh chủ Cửu Châu Minh, không thể tự mình tham dự phân tranh tiên môn, như vậy sẽ có danh tiếng hành sự công bằng! Thứ hai, chúng ta giả vờ không biết ý đồ của Hoa Trần Tử, cũng nên âm thầm tỏ rõ thiện ý, dẹp yên tâm tư nhóm người Tùng Vân Tán Nhân! Hơn nữa, lúc Đạo Tề môn cùng Thiên Đạo môn giằng co không nghĩ, Thần Châu môn ta xuất uy ra cũng sẽ thành mục tiêu mọi người cùng hướng tới!

- Tục ngữ có câu, người không mưu cầu toàn cục không đủ để mưu cầu một khu vực! Tiền đồ khó lường còn phải đúng dịp phát động!

Văn Huyền Tử mỉm cười khen ngợi, rồi lại nhìn xa trông rộng, vuốt râu hỏi:

- Bọn ta thân là tu sĩ, không chuyên tâm hướng đạo lại chuyên âm mưu quỷ kế, có phải quá thiên lệch hay không?

Ninh Viễn ngẩn ra, lên tiếng trả lời:

- Xin sư phụ chỉ điểm nhiều hơn!

Đối phương cười ha ha nói:

- Đạo, bao phủ vạn vật, mênh mông trải rộng khắp nơi! Tu sĩ chúng ta thuận theo vạn vật biến hóa mà thay đổi là lẽ thường, biết thiên thời ứng thiên mệnh, phù hợp với vạn pháp quy tông mới là thứ quan trọng!

Ý tứ của lời nói này chính là, chỉ cần tâm tình trong suốt, đạo tâm vĩnh viễn ở, với vạn chuyện trong vạn vật đều có kế hoạch! Đạo không chỗ nào không có; tu luyện, cũng không chỗ nào không có! Còn một phen mưu tính hành trình tiên cảnh cũng chỉ là thuận theo thời thế mà thôi, cũng không thể lẫn lộn đầu đuôi quên đi then phận tu sĩ của mình, khiến sự nghiệp bị hoang phế!

- Đệ tử ngu độn! Đa tạ sư phụ giáo huấn!

Ninh Viễn cảm tạ một câu, lại tiếc hậ nói:

- Sư muội tài trí hơn xa ta, nếu như đi theo…

- Đấu trí so với dũng khí, có hội quyết thắng liên quan tới một chữ dũng! Trong lòng không có đạo tâm chém giết, không tới là tốt nhất!

Văn Huyền Tử lại lắc đầu nói:

- Mấy ngày nữa tiên cảnh được mở ra, chỉ mong chuyến này có thu hoạch…

….

Tung tích tiên vực chính là chuyện các cao nhân bận tâm. Đối với rất nhiều tu sĩ, thứ để ý vẫn là những linh dược, bảo tàng cùng các bí tích công pháp từ thời viễn cổ còn sót lại. Nếu có thể có chút lợi, lại không chút hung hiểm trở ra ngoài, hành trình tiên cảnh lần này đã được xem là trọn vẹn.

Lúc trước Thiên Chấn Tử mạo hiểm vào tiên cảnh, tuy nói bị hủy dung nhưng lại chiếm được một quyển bí kíp lôi pháp, có thể noi là trong họa có phúc. Tuy lần này hắn bị kích động mà tới, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn, cùng đi một lần trong tiên cảnh với Tử Ngọc cũng đã mãn nguyện! Nếu có thể tiện tay chiếm được chút tiện nghi, kiếm được chút lợi ích thực tế cũng đã thỏa mãn!

Lòng tham không đáy chính là thứ gây chết người, mỗi một lần tiên cảnh mở ra đều có rất nhiều tu sĩ mất mạng. Có thể thấy hành trình này quá mạo hiểm, cơ duyên tồn tại với sinh tử, can đảm và cơ trí không thể thiếu thứ nào. Mà thầy trò Tử Ngọc lần đầu tiên tới nơi này, Thiên Chấn Tử là đang đợi cơ hội khoe khoang kiến thức của mình. Cho dù là ngày lên đường cũng không quên nói về những gì mình nhìn thấy.

Vòng xoáy to lớn xoay chầm chậm trên Tây Minh hải lúc này càng lúc càng nhanh! Nửa tháng sau, giữa mặt biển lõm xuống một khoảng trống lớn, giống như trên đại dương mênh mông xuất hiện một chỗ rách, rất là kỳ dị!

Một ngày này, tu sĩ Cửu Châu đều theo đó mà di chuyển.

Hơn hai trăm tu sĩ Hạ Châu đều rời khỏi hải đảo, xa xa còn có hàng ngàn hàng vạn bóng người bay tới. Một, hai canh giờ sau đó, lỗ thủng chu vi trăm dặm trên mặt biển đã đầy ắp người.

Lâm Nhất theo đoàn người tới đây, sau khi ổn định thân hình trên độ cao trăm trượng liền quan sát xung quanh.

Vòng xoáy xoay tròn kịch liệt sâu không thấy đáy, cho dù dùng thần thức di chuyển cũng khó có thể phân biệt. Chừng hơn ba ngàn tu sĩ Nguyên Anh hiện thân ở nơi này, cũng vây thành một vòng tròn lớn ở bên ngoài phương viên trăm dặm, từng người đều nghển cổ nhìn xung quanh, thần sắc chờ mong! Ngoài ra hơn mười dặm phía xa còn có mấy ngàn tu sĩ Kim Đan tham gia vào!

Thấy tình hình này Lâm Nhất âm thầm thán phục! Nhiều tu sĩ tụ tập ở đây như vậy, thật sự vô cùng đồ sộ! So với Cửu Châu, Đại Hạ cũng chỉ là một thâm sơn cùng cốc!

Nghĩ lúc đó, Đại Hạ chính là thánh địa trong tưởng tượng của mình, thiên đường tiên đạo! Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng cùng nhau đi tới, chờ mãi tới khi trăm hoa tan biến, phong cảnh điêu tàn mới biết được mỹ hảo vĩnh viễn ở nơi cuối đường! Mà có kiếp nạn cùng chấp niệm làm bạn đi theo, cước bộ bức bạch vội vã vẫn đi về phía trước!

Đi thôi! Mặc kệ trời sập hay là đất sụt luôn có thể có một con đường đi tới…

- Bình tĩnh đừng nói! Lúc tiên cảnh mở ra có chút đồ sộ, vẫn còn phải mỏi mắt mong chờ…

Thiên Chấn Tử ở bên cạnh nói, thầy trò Tử Ngọc ở một bên liên tiếp gật đầu. Mà Hoa Trần Tử cũng nghẹo đầu, có chút hăng hái đánh giá cái người đờ ra ở kia.

Tiểu tử thối còn giả bộ thâm trầm! Nhưng vì sao trong thần sắc lại có chút cô đơn cùng thẫn thờ nhàn nhạt? Mà rõ ràng đứng ở trong đám người vì sao lại không có chút hòa hợp với tình hình xung quanh?

Chợt thấy ánh mắt Lâm Nhất nhìn tới, tâm Hoa Trần Tử khẽ giật mình. Nàng ưỡn thẳng người, ra vẻ chính trực nói:

- Ngốc cái gì? Vì sao lại nhìn ta như vậy…

Đối phương không nói gì, chỉ nhe răng cười rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Nhìn thân ảnh cao to lại mạnh mẽ rắn rỏi kia, Hoa Trần Tử không nhịn được thầm thở dài! Không biết tại sao, lúc nhìn thấy ánh mắt đạm mạc thâm thúy kia lại khiến người ta có ảo giác lo sợ không yên! Mà bên ngoài nụ cười xấu xa lại lộ ra khí độ yêu tà cuồng ngạo phách lối, làm người ta sợ hãi!

Tiểu tử thối, trò quỷ trên người ngươi không ít!~ Nói không chừng ngươi cũng là một tòa Ma tháp thiên đạo khác, đáng để chờ mong!

Hừ! Đây chính là oan có đầu, nợ có chủ.

Cằm Hoa Trần Tử khẽ nâng lên, đôi mắt sáng lóe ra, trên hai má như ngọc lại ẩn chứa chút ý khiêu khích…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.