Vô Tiên

Chương 1354: Cái bè vượt hồ (1)



Bè gỗ ghép thành từ từng thân cây lớn chừng bắp đùi dùng dây mây bện thành. Chở năm người trôi nổi trên hồ rất bình ổn.

Đây gọi là tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả! Mấy người trước khổ cực chuẩn bị bè gỗ lại tiện nghi cho mấy người Ngọc Sơn đảo họ, đối với đám tu sĩ đã chìm xác vào đáy hồ kia cũng là như vậy.

Chính như Viêm Hâm vẫn luôn than thở, thế sự này thật vô thường, luôn khiến người ta không theo kịp! Khi còn chưa kịp quan sát hết thế cục chợt có sét đánh chấn động bầu trời, đảo mắt chính là sấm sét giữa trời quang; gió mạnh mưa dày trong chớp nhoáng liền trở thành trời quang lãng nguyệt; sinh sinh tử tử, họa phúc khó dò, tiền đồ không rõ, không biết người nào mới là người thắng cuối cùng!

Chỉ có điều, tất cả đây cũng không liên quan tới mình! Cứ bo bo giữ mình là được!

Cổ nhân có câu, mất cừu nơi đường rẽ, lối rẽ cũng sẽ mất người, phúc họa khổ vui toàn bộ chỉ trong một ý nghĩ.

Lòng người phụ thuộc vào việc duy trì đạo tâm! Cho dù Viêm Hâm suy nghĩ như thế nào, chí ít gã đã ném sự bi phẫn đi, quên đi thiệt thòi, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh lại thêm mấy phần tự xét cùng cảm khái, tìm được một con đường sinh tồn.

Mọi chuyện diễn biến tự nhiên, ai nói không có họa không phải phúc chứ!

Vì vậy, sau khi lên bè gỗ, Viêm Hâm lo việc nghĩa không hề chểnh mảng, cầm cành cây lên ra sức chèo, mệt nhọc đảm nhiệm người cầm lái của chuyến này.

Tu sĩ Nguyên Anh đã không phải thể xác phàm tục trong thế tục, tinh huyết và xương cốt đều thông qua rèn luyện linh lực mấy trăm năm, tuy rằng tu vi bị phong bế nhưng sức lực toàn thân vẫn còn.

Thiên Chấn Tử, Tử Ngọc cùng Liễu Hề Hồ cũng không nhàn rỗi, mấy người đồng thời chèo bè, làm bè gỗ nhẹ nhàng bơi đi như bay!

Mặc cho mấy người kia bận rộn, mặc cho gió trên mặt hồ thỉnh thoảng cuốn tóc đen lên, Lâm Nhất vẫn lặng lẽ ngồi một mình như trước. Sau khi tiếng nước vang lên ào ào, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ma khí giữa hai lông mày càng lúc càng dày đặc, trong con ngươi đều là màu đỏ tươi yêu dị.

Sau một lát, đôi tay Lâm Nhất kết ấn, cắn chặt răng, buồn bực hừ một tiếng. Hắn lập tức nhắm hai mắt lại, chỉ có một đôi lông mi như đao nhẹ nhàng run run...

Lúc này, trong khí hải của Lâm Nhất đã loạn tùng phèo cả lên.

Ma Anh đằng đằng sát khí, nhếch mép treo ngang cười nhạt. Trên người tản ra ma khí, đã chiếm đi hơn nửa diện tích khí hải, vẫn đang chưa chịu bỏ qua.

Cùng lúc đó, có ma khí không ngừng tràn vào kinh mạch lại tụ lại trong khí hải, tiếp tục làm lớn mạnh uy thế của Ma Anh.

Tu vi của nhất thể tam Anh là nằm ở viên mãn Nguyên Anh sơ kỳ. Mà lúc này Ma Anh dần có dấu hiệu đột phá, còn có thế độc bá khí hải. Nếu cứ để như thế, nó có thể thay thế Đạo Anh, trở thành bản tôn của Lâm Nhất.

Bởi vì tu vi bị phong ấn, Đạo Anh có chút uể oải không phấn chấn. Đối mặt với Ma Anh tới gây sự, nó đau khổ nhẫn nại nhưng không thể làm gì. Cũng may tu vi Long Anh không bị trói buộc bởi cấm chế thiên địa, đang một mình đối kháng với Ma Anh hoành hành ngang ngược.

Vốn dĩ ba huynh đệ hòa thuận một nhà, đảo mắt đã trở mặt thành thù, xác thực là khiến Lâm Nhất không đoán trước được.

Thời điểm tiên cảnh mở ra, Lâm Nhất đã nhận ra sự dị thường trong cơ thể. Sương phù phun ra từ trong vòng xoáy Tây Minh Hải lại ẩn chứa nguyên khí như có như không.

Còn nhớ Lão Long từng nói, khí độ tiên nguyên này tới từ thượng giới, tới từ Tiên Vực, không có tác dụng với tu sĩ phàm tục.

Chỉ có điều trong giây phút tiên cảnh mở ra, Ma Anh cùng Long Anh của Lâm Nhất cũng rất phấn chấn, liều mạng hút nguyên khí trong sương mù. Đối với chuyện này, hắn vừa mừng vừa sợ.

Đây chính là nguyên khí mà tiên nhân thượng giới mới có thể thu nạp, là khiến người ta bất ngờ. Còn Ma Anh cùng Long Anh có thể như vậy, chẳng phải là nói, tiên đạo của tiên cảnh càng đáng để mong trờ hay sao?

Mà sau đó tất cả chuyện phát sinh làm cho Lâm Nhất đang ầm thầm tự đắc lại cảm thấy thấy khổ không thể tả.

Lâm Nhất thi triển thuật phân thân thoát khỏi Hoa Trần Tử, theo đám Thiên Chấn Tử rơi xuống Trọc hồ. Mấy người khác bị phong ấn pháp lực, Đạo Anh của hắn cũng không thể may mắn tránh khỏi, nhưng tu vi của Ma Anh và Long Anh lại không hoàn toàn mất đi.

Có lẽ là cấm chế của thiên địa này mạnh mẽ quá đáng, Ma Anh và Long Anh còn chưa đủ để chống lại được, lúc này mới làm Lâm Nhất lâm vào trình trạng xấu hổ. Nếu nói là hắn không có tu vi, thì pháp lực Ma tu cùng Long Anh uy còn đó; nếu như nói tu vi của hắn không tổn hao gì lại không thể ngự kiếm phi hành, nhiều thần thông cũng không thể thi triển được.

Mọi việc khó lường như thế, không cần quá mức truy xét, vẫn là bản thân quá mức nhỏ bé nên mới bị vậy.

Còn Lâm Nhất có sức tự vệ, vẫn chưa thấy đám Thiên Chấn Tử có chút giấu giếm gì. Khi kiếp nạn tới, đối phương cũng không một câu oán hận, cam nguyện cùng tiến lùi.

Đây chính là đạo nghĩa mà ngươi có song quyền lộ vẻ hào hùng, ta có thiết bổng gánh đạo nghĩa!

Nhưng sau khi Lâm Nhất động sát tâm, Ma Anh trong cơ thể liền rục rịch, cũng luống cuống sau trận giết chóc. Dã tính nguyên thủy tựa như đã bị đè nén quá lâu, quá lâu rồi, một khắc kia liền bạo phát.

Nếu giết chóc là đạo, ta chỉ có thể giết! Giết! Giết! Cho nên hắn giết tới long trời lở đất, giết tới sơn hà nổ tung!

Núi cao có gì sợ, hang hiểm có làm sao, chỉ để ý lấy thiết bổng quét ngang, chỉ mang máu lạnh phóng khắp càn khôn!

Trong khoái ý máu me dầm dề, có kích động muốn duy trì liên tục giết chóc khó có thể ngăn chặn, lần này khiến Lâm Nhất như muốn điên cuồng. Dưới sự khó có thể tự kiềm chế, hắn liền một mạch phóng túng sát ý ngập trời đi hủy diệt tất cả. Còn ở trong khí hải, Long Anh và Ma Anh vẫn đang tranh chấp lẫn nhau, Đạo Anh lại tản ra khí tức an hòa công chính, đang chậm rãi giúp hắn bình phục sự xao động bất an trong thần hồn.

Trong chớp mắt ấy thần tiên giao chiến làm Lâm Nhất sợ hãi, lập tức tỉnh ngộ lại. Đây là Ma Anh đang quấy phá!

Người vốn có ma tính, không thể để thoát cương không chịu khống chế được. Nếu không, nhân tính ở đâu? Bản thân Lâm Nhất ở đâu?

Ma Anh chính là do ta sở hữu, chứ không phải cho nó ngự trị trên ta. Cho dù là cuồng dã hay thuận theo; cho dù là giết chóc hay là trong lòng có sự trắc ẩn, toàn bộ của ngươi đều là do Lâm Nhất quyết định. Ngươi có thể theo ta tung hoành bát phương, ngươi cũng phải theo ta chịu được cực khổ dày vò! Muốn thay thế Đạo Anh bản tôn làm tâm trí của ta, mơ tưởng!

Lúc Lâm Nhất phát hiện ra sự dị thường trong cơ thể, bất chấp không để ý tới đám Thiên Chấn Tử mà trước tiên ra tay đối phó với Ma Anh dã tính khó thuần...

...

Nhiều ngày sau, Lâm Nhất đang tĩnh tọa chậm rãi ngẩng đầu lên. Tóc đen tung bay theo gió khó nén ánh mắt trong suốt của hắn, còn cả một nụ cười miễn cưỡng như có như không trên khóe miệng.

- Đã qua bao lâu...

Lâm Nhất vẫn ngồi bất động, nhẹ giọng hỏi một câu.

- Ha ha! Lâm sư đệ xem như có động tĩnh rồi.

Ngạc nhiên cười vang lên, Thiên Chấn Tử nói:

- Đã qua hơn tháng, sắp tới bờ bên kia rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.