Vô Tiên

Chương 1360: Minh hồ mù mịt (1)



Ngồi ngây người trên hồ đê trống vắng rộng mấy dặm không có cây cối, cũng không có một ngọn cỏ nào, yên lặng mà hoang vắng. Nhìn trước nhìn sau, trên đê dài như thế tựa như nối liền với bầu trời hoàng hôn thành một thể, không biết điểm cuối, cũng không biết kết cục sẽ ra sao.

Trên đê có hai nhóm người đang ngồi, theo thứ tự là năm người của Hạ Châu Ngọc Sơn đảo cùng bốn tán tu của Thông Châu.

Sau khi Bộ Dương Tử nhắc tới Đăng Tiên cốc khiêu khích sự hiếu kỳ của đám Lâm Nhất, cũng lặng lẽ đợi đoạn sau. Nhưng lão mập lùn này lại nở nụ cười hề hề ngu ngốc, tự đắc nói bây giờ là lúc nghỉ tạm, muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, đợi tới lần tới sẽ rõ.

Không nói cũng thôi, không ai tính toán gì với Bộ Dương Tử. Phiêu bạt hơn một tháng trên Trọc hồ, đám Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc xác thực là mệt mỏi, liền nhân cơ hội này nghỉ tạm. Tuy rằng mọi người đều chỉ có tu vi Luyện Khí, chí ít có thể thổ nạp điều tức, muốn tiếp tục tiến lên, còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Nơi này không nhìn thấy nhật nguyệt, chẳng phân biệt được ngày đêm, chỉ có tự mình đoán chừng thời điểm. Gần nửa ngày sau, một nhóm chín người đứng dậy chạy về phía hồ lớn ngoài mấy dặm, Minh hồ.

Trong thời gian nghỉ tạm, Lâm Nhất lần nữa tỉ mỉ quan sát kỹ địa đồ tiên cảnh một lượt. Bên trên có mấy con đường đi xuyên qua Ngũ Cửu địa, mà Cư Bình Tử từng nói chính là một trong số đó.

Chín người tới bên bờ Minh hồ, đưa mắt nhìn theo, sóng nước mênh mông, bát ngát vô bờ.

Mới tới nơi, mấy người Ngọc Sơn đảo không tránh được tò mò nhìn xung quanh một phen, còn bốn tán tu của Thông Châu thì thần thái ung dung giống hệt như đang du sơn ngắm cảnh, vô cùng nhàn nhã.

- Bởi vậy cứ đi tiếp, không tới mấy ngày là có thể tới Du hồ rồi!

Dưới sự chỉ điểm của Cư Bình Tử, nhìn mấy người Ngọc Sơn đảo, nói chắc như đinh đóng cột:

- Chỉ cần tìm được một con đường có thể đi, không tới một năm là sẽ tới Hậu Thổ tháp. Chư vị, tiên duyên đáng mong đợi!

Lời nói này làm người ta phấn chấn, Thiên Chấn Tử cười nói:

- Có đạo hữu dẫn đường cho chúng ta, chắc chắn có thể tránh đi không ít phiền phức!

Thần sắc của thầy trò Tử Ngọc cũng vui vẻ, nhao nhao gật đầu phụ họa.

Trong khoảng thời gian ngắn, song phương đều mặt nở nụ cười tựa như đang nhìn đường bằng phẳng, làm lòng người thông suốt.

Nhìn xung quanh, trong thần sắc âm trầm của Cư Bình Tử lại nở một nụ cười thản nhiên mà khó hiểu. Ông ta cùng ba người La Thu Nương nhìn nhau gật đầu, sau đó phất tay áo một cái, hô với mấy người Ngọc Sơn đảo:

- Chư vị, không cần dây dưa nữa, lên đường thôi!

Lâm Nhất vẫn luôn không nói gì, yên lặng chống thiết bổng yên lặng đánh giá mặt hồ, lúc đó lại đột nhiên hỏi:

- Mấy vị đạo hữu tu vi không kém, vì sao không tự mình vượt hồ, lại muốn mời người khác đồng hành thế?

Tựa như đã sớm có dự liệu đối với nghi vấn này, bốn người Thông Châu thần sắc không hề thay đổi. Cư Bình Tử liếc mắt nhìn sâu Lâm Nhất một cái, nói:

- Thứ nhất người đông thế mạnh, xuất phát thuận lợi; thứ hai, cho dù là không đoạt được gì trong tiên cảnh, nhưng có thể quen được với mấy vị đạo hữu cũng không phải là không có thu hoạch!

- Ha ha! Bọn tán tu ta xưa nay không phải người thích miễn cưỡng người khác.

La Thu Nương cười ngầm ám chỉ, đi ra khỏi đoàn người. Nàng ta đi thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại mà cất giọng nói:

- Mà bọn ta giúp mọi người làm điều tốt, chỉ nguyện chính nghĩa thì được ủng hộ! Nếu trong lòng đạo hữu có thành kiến, không ngại thì mỗi người đi một ngả là được!

Nàng ta giơ tay lên tung một thanh phi kiếm giẫm dưới chân, giống như một đóa thải hà vọt lên mặt hồ, đang chậm rãi bay lên.

Chỉ là trong nháy mắt, bốn người của Thông Châu lần lượt ngự kiếm tới trên Minh hồ, nhưng chưa lập tức đi xa mà là nhao nhao quay người nhìn lên bờ.

Lâm Nhất cẩn thận một chút nhưng mấy đồng bạn của Ngọc Sơn đảo thì không cho là đúng. Nhìn thấy bốn người Thông Châu lần lượt vọt lên, hai mắt của Thiên Chấn tử tỏa sáng, không ngờ đối phương một bước cách bờ, cảnh giới bỗng nhiên tăng lên. Nếu có thể ngự kiếm phi hành, vượt qua Minh hồ này không khó!

- Lâm sư đệ, bè gỗ của ngươi vẫn không có tác dụng! Ha ha, đừng chần chừ nữa, cùng nhau lên đường đi...

Thiên Chấn Tử nở tiếng cười to, cùng thầy trò Tử Ngọc đứng đó nhìn, thần sắc chờ mong.

Lâm Nhất cười một tiếng, chưa đồng ý, Thiên Chấn tử đã giành trước lấy ra một thanh phi kiếm vọt lên mặt hồ. Trong một thoáng gã ngự kiếm lên không quên quay đầu vui vẻ nói:

- Ha ha! Kỳ diệu thay! Cách một bước, chính là từ Luyện Khí lên thẳng Trúc Cơ!

Đã như vậy, Lâm Nhất chỉ đành phải theo thầy trò Tử Ngọc cùng nhau rời bờ. Hắn thu hồi thiết bổng, bước đi về phía trước một bước, bỗng nhiên cảm thấy thân hình nhẹ một chút, liền thừa cơ nhảy lên, tiện tay ném thanh phi kiếm giẫm ở dưới chân, lúc này mới ngửa đầu nhìn lại.

Thân ở trên mặt hồ, bầu trời hoàng hôn đã biến thành khung cảnh màu xám xanh. Giờ khắc này như có gông xiềng bị cầm cố đã lâu chậm rãi được cởi bỏ, quanh thân có sự ung dung khó nói lên lời. Linh lực vận chuyển, tu vi lập tức tăng trở lại, Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ...

Trong lòng khẽ động, Lâm Nhất mạnh mẽ dừng việc tu vi tăng lên, lại nhìn về phía mấy người khác. Quả nhiên, bốn người của Thông Châu đều khôi phục tới tu vi Kim Đan sơ kỳ, còn Thiên Chấn Tử cùng Tử Ngọc chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm cũng dừng bước ở Trúc Cơ trung kỳ.

Thấy tình hình này, đuôi lông mày của Lâm Nhất nhẹ nhướn lên, lập tức thần sắc lại như thường. Bởi vì nguyên nhân có cấm chế, lúc ở trên hồ đê còn chưa nhìn ra sâu cạn của mọi người, nhưng khi đi tới Minh hồ, giữa mọi người lập tức phân cao thấp! Không ngoài sở liệu, bốn người của Thông Châu tu vi thật sự đều là Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn. Trong tán tu, cao thủ như vậy cũng không thấy nhiều.

Cùng lúc đó, đám Thiên Chấn Tử cũng nhìn thấu đầu mối, vẻ mặt không khỏi hơi ngạc nhiên.

Mấy người Thông Châu lại trao đổi ánh mắt với nhau, xoay người bay về phía trước, chỉ có La Thu Nương lưu lại. Thần thái nàng ta ôn hòa, thoải mái cười lại tựa như không thấy Lâm Nhất, hô với Tử Ngọc:

- May mắn đồng hành với muội muội, thỉnh thoảng cũng có chuyện để nói, trên đường đỡ tịch mịch...

Người sau không tiện từ chối, mỉm cười đồng ý, dẫn Liều Hề Hồ bay đi.

Thấy thế, Thiên Chấn Tử lơ đễnh cười ha ha một tiếng, ngự kiếm cùng Viêm Hâm đi phía trước. Chỉ có điều miệng gã khẽ động, phía sau gã, Lâm Nhất cũng lắc đầu, chỉ yên lặng đi theo. Đây là hai người đang truyền âm cho nhau, một người hỏi, sư đệ, ngươi đoán mấy người kia có ý gì? Tên còn lại trả lời, có người sợ trên đường bị tịch mịch đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.