Vô Tiên

Chương 137: Hương hỏa (1)



Hồng gia cũng từng là nhà giàu có. Hồng Bán Tiên tên Hồng Chương, thê tử Lăng thị xuất từ thư hương môn đệ, người một nhà vốn ở trong Tần Thành.

Hồng Bán Tiên khi còn trẻ là sĩ tử, nhưng công danh chưa toại, cũng không cưỡng cầu được. Sau khi trầm luân mười mấy năm, thời điểm hắn tỉnh ngộ, gia đạo sa sút, Lăng thị lại tật bệnh liên miên, mời rất nhiều lang trung, bỏ ra vô số bạc.

Tục ngữ nói, bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ. Gia đình giàu có gặp loại bệnh này, mua thuốc bổ như nhân sâm, linh chi bồi dưỡng, ăn đồ ngon điều dưỡng, bệnh này nói không chắc đã khỏi từ lâu.

Nhưng Hồng Bán Tiên một giới thư sinh, tay trói gà không chặt, nuôi sống người một nhà vốn đã không dễ, huống hồ trong nhà có thêm một Lăng thị bệnh lâu không khỏi! Thêm vào bệnh phổi vốn khó có thể trị hết, không qua mấy năm, nhà Hồng Bán Tiên liền đến hoàn cảnh đói kém, chỉ có thể bán trạch viện ở trong thành, tới khu dân nghèo mua một tiểu viện ở lại.

Sau khi gia đạo của Hồng Bán Tiên sa sút, liền ở cửa thành xem bói. Thêm nữa trên bến tàu rất nhiều cu li, hiện tượng cổ quái kỳ lạ gì cũng có, lang trung cũng xem không hiểu, Hồng Bán Tiên liền lẩm bẩm thần chú, đúng dịp cũng có thể linh nghiệm vài lần. Dần dần người quen thuộc đều gọi Hồng Chương là Hồng Bán Tiên. Hồng Bán Tiên cũng vui vẻ như vậy, bảo thê tử may tấm vải, mỗi ngày hành nghề kiếm ăn.

Bản thân Hồng Bán Tiên học thức cũng không kém, cộng thêm lãng phí nửa cuộc đời, rất hiểu nhân chi thường tình, giỏi nghe lời đoán ý, mỗi ngày kiếm chút đỉnh tiền, để một nhà ba người miễn cưỡng sống tạm. Ngẫu nhiên gặp khách hàng hào phóng, cũng có thể được chút tiểu tài. Chỉ là cả nhà bị Lăng thị liên lụy, tháng ngày vẫn rất quẫn bách và túng quẫn.

Đêm nay giúp người trừ hóc xương, càng lần đầu tiên đạt được mười lượng bạc, đối với Hồng Bán Tiên mà nói, tự nhiên là bút hoành tài. Mười lượng bạc đủ cả nhà dùng một năm, bớt ăn bớt mặc, duy trì hai năm cũng có thể. Cũng may gặp được Lâm Nhất, lại dâng rượu thuốc, để bệnh tình của Lăng thị có thể chuyển biến tốt.

Đối với Lâm Nhất lòng cảm kích lộ rõ trên mặt, Hồng Bán Tiên liên tiếp nâng chén, lấy đó tỏ lòng biết ơn.

Thấy tửu lực của đối phương chịu không nổi, Lâm Nhất đưa tay khuyên can, chuyển hướng đề tài. Hắn làm như trong lúc vô tình hỏi:

- Thần chú của Hồng tiên sinh thật thần kỳ!

Hồng Bán Tiên để chén rượu xuống, vỗ vỗ gò má của mình, tự giễu nói:

- Lâm huynh đệ quá lời!

Nói xong, hắn lại vuốt vuốt râu mép, lộ ra nụ cười khổ, nhìn Lâm Nhất hồi lâu mới thở dài nói:

- Nếu ta nói này chú ngữ là tổ tiên lưu lại, ngươi tin không?

Lâm Nhất mỉm cười nói:

- Vì sao không tin?

Hồng Bán Tiên vỗ bàn, nhìn Lâm Nhất duỗi ra ngón cái, thở dài nói:

- Lâm huynh đệ không hỗ là đệ tử danh môn đại phái, trung hậu không mất cơ trí, còn trẻ nhưng không mất trầm ổn, hơn nữa tướng mạo không tầm thường, tuyệt đối không phải vật trong ao!

Ba câu nói của Hồng Bán Tiên không rời nghề chính. Tần Thành cách Cửu Long Sơn không tính xa, có thể nhìn ra thân phận của mình cũng không ngoài ý muốn, Lâm Nhất mỉm cười.

Ai biết Hồng Bán Tiên đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát thì quay lại, trong tay cầm bản sách, để ở trước mặt Lâm Nhất nói:

- Đây là tổ tiên ta lưu lại, lúc nhỏ dọn nhà tình cờ tìm được quyển sách này, bên trong ghi lại rất nhiều thứ kỳ lạ, lúc ấy trong lòng vốn không tin. Sau đó khi nhàn hạ, liền thử nghiệm một chút, ai biết thỉnh thoảng có linh nghiệm, vì vậy có thêm con đường kiếm cơm. Bất quá thời gian linh nghiệm rất ít, ha ha!

Lâm Nhất nhìn quyển sách, rất mỏng, rất cũ kỷ, tổn hại. Nhưng bốn chữ Huyền Nguyên phù chú trên mặt sách lại rất rõ ràng, để trong lòng hắn chấn động.

Ngẩng đầu nhìn Hồng Bán Tiên, nhưng đối phương không để ý lắm, lại giúp mình châm rượu.

- Này sợ là không thích hợp!

Tuy rất muốn mở ra nhìn đến tột cùng, nhưng trong lòng Lâm Nhất vẫn bảo trì trầm tĩnh. Này dù sao cũng là đồ vật tổ tiên người ta di lưu.

- Lời này nghe khách khí, Lâm huynh đệ cứ tùy ý!

Hồng Bán Tiên vung tay, để Lâm Nhất tự tiện.

Nếu đối phương không ngại, Lâm Nhất liền chậm rãi mở ra. Bên trong xác thực ghi chép Huyền Nguyên phù chú, bất quá dùng văn tự bình thường viết, không phải cổ tự. Bên trong cũng chỉ là một ít thần chú phàm tục, hơn nữa tàn khuyết không đầy đủ, mỏng manh vài tờ, thoáng qua liền xem hết.

Trịnh trọng khép quyên sách trong tay lại, Lâm Nhất hỏi:

- Tôn tổ là người Tần Thành sao? Lưu đồ vật, chỉ có quyển sách này?

Hồng Bán Tiên lắc đầu nói:

- Tổ tiên ta là người Tứ Bình huyện, trong gia phả, tổ tiên là môn nhân của một đạo quan. Sau đó đạo quan suy tàn, tổ tiên liền rời Tứ Bình huyện, tới đây an cư lạc nghiệp. Tổ tiên để lại, cũng chỉ có vật ấy. Đúng rồi, đạo quan kia giống như gọi là Huyền Nguyên Quan.

Lâm Nhất yên lặng gật đầu. Lần đầu gặp gỡ bốn chữ Huyền Nguyên phù chú, trong lòng liền gợn sóng bất định, suy đoán tổ tiên của Hồng Bán Tiên có quan hệ tới Huyền Nguyên Quan. Trước mắt tự nhiên đã kết luận, Hồng Bán Tiên thật là hậu nhân của Huyền Nguyên Quan.

Lâm Nhất nửa ngày không nói, ánh mắt của Hồng Bán Tiên lấp lóe, vội hỏi:

- Lâm huynh đệ có gì bất tiện nói sao?

Lâm Nhất trầm tư một lúc lâu, mới lên tiếng:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.