Vô Tiên

Chương 1370: Lừa gạt dọa dẫm (1)



Hơn ba trăm năm trước, lần đầu đi vào hành trình Hậu Thổ tiên cảnh, Cư Bình Tử vô tình rơi vào đảo nhỏ trên Minh hồ này. Phương viên nơi này chỉ khoảng vài dặm, núi đá quấn quanh sơn cốc, trải rộng cấm chế, mây mù bao phủ, rất thần bí.

Nghĩ tới lúc đó, Cư Bình Tử chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Sau khi đi nhầm vào nơi đây thật sự dọa ông ta giật mình. Bởi vì nguyên nhân niên đại xa xưa, cấm chế trong sơn cốc này đa phần đã sụp đổ, tuy là uy lực vẫn còn nhưng lại không tới mức làm tổn thương tính mạng người. Vì vậy có thể may mắn còn tồn tại trên đảo nhỏ, không tránh được một phen tìm tòi.

Sau đó Cư Bình Tử tìm tới trong sơn cốc kia, cũng có phát hiện.

Sơn cốc chạy thẳng tới sâu trong đáy hồ, có dị thú viễn cổ trấn giữ. Có lẽ vì nguyên nhân từng bị thương nặng, hoặc là chịu khổ sống nơi không có ánh mặt trời nên đã tiêu hao hết sinh khí, bị vây khốn dưới đáy hồ, dị thú vẫn chìm trong giấc ngủ không tỉnh. Chỉ có điều, vẫn tản ra uy thế cường đại khiến Cư Bình Tử không dám tới gần.

Sau khi rời khỏi đảo này ra khỏi tiên cảnh không thu hoạch được gì, Cư Bình Tử khó giải sự nghi hoặc trong đầu, cũng canh cánh trong lòng. Vì thế, ông ta tìm tòi trong điển tịch, được biết lai lịch của dị thú ở đáy hồ, là Thần Giao viễn cổ.

Giao, Hồ Hải thú! Có người nói Giao rơi lệ sẽ thành châu, có cách nói nó thô bạo hung ác độc địa thôn phệ sinh linh, có cách nói nó biến huyễn thay đổi mê hoặc lòng người, các loại tin đồn không phải là ít.

Giao nhìn thấy bình thường chẳng qua là quái vật trong nước mà thôi, không có chỗ nào thần dị. Còn con mà Cư Bình Tử nhìn thấy trong sơn động của đảo nhỏ trên Minh hồ của tiên cảnh lại là vật phi phàm, là dị thú tới từ viễn cổ tiên vực, tự có khả năng thần thông! Không chỉ có như vậy, ông ta còn biết được từ trong điển tịch, nước miếng của con thú này gặp gió sẽ hóa thành tiêu*, mỏng như the lại nước lửa không làm gì được, cực kỳ cứng cỏi. Bởi vậy, lấy nó để luyện chế thành tiêu y sẽ trở thành pháp bảo phòng thân hiếm thấy trên đời.

*Một loại lụa thô

Vì vậy, Cư Bình tử liền đặt tên đảo nhỏ này là Thần Giao đảo. Thu hoạch Giao tiêu được coi như việc hàng đầu trong hành trình tiên cảnh. Hơn một trăm năm sau, ông ta mời mấy vị tán tu Thông Châu tìm tới đây, vẫn thu hoạch quá ít.

Không cam lòng! Bốn người Thông Châu trù mưu hơn trăm năm, lại một lần nữa lao tới tiên cảnh, chỉ đợi có thu hoạch lớn...

- ... Ha ha! Ta đã nói tình hình thực tế ra cho ngươi rồi! Nếu ngươi liên thủ với ta, nhất định sẽ có thu hoạch! Không biết ý của Lâm đ ạo hữu thế nào?

Nói xong mấy câu, Cư Bình tử nhìn Lâm Nhất, thần sắc chờ mong.

Lâm Nhất vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời, nhưng sương mù trên đỉnh đầu khó phân biệt sâu cạn. Hắn cố gắng nhìn ra ngoài sơn cốc, sau đó lại lắc đầu.

Bên trong bên ngoài sơn cốc có thể nói là hai loại thiên địa. Đặt mình ở trong phương viên mấy trăm trượng vừa nhìn đã hiểu, nhưng tình hình bên ngoài sơn cốc lại khó có thể nhìn thấy. Lực “Huyễn Đồng” cũng có lúc bất lực.

- Lâm đ ạo hữu... chuyện này... ý của ngươi thế nào?

Một mình nói một lát nhưng có người lại ngoảnh mặt làm ngơ, Cư Bình Tử không thể không nhịn tính khí lại, lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

Giống như mới phục hồi lại tinh thần, Lâm Nhất chậm rãi nhìn Cư Bình Tử, ra vẻ kinh ngạc nói:

- Cho ta biết tình hình thực tế... tình hình thực tế như thế nào?

Ngẩn mặt ra, Cư Bình Tử thở hổn hển.

- Cách nói của ngươi chính là tránh nặng tìm nhẹ...

Lâm Nhất nhếch miệng lên, mang theo vẻ mặt vui đùa lẩm bẩm:

- Tu vi của bốn người Thông Châu các người không kém, vì sao phải muốn người khác thay mình vào động đoạt bảo? Ngươi dùng trận pháp vây khốn đám Thiên Chấn Tử lại, vì sao còn đặc biệt tới cò kè mặc cả với ta? Bên trong sơn cốc này, cấm chế viễn cổ đã bị hủy nhưng vẫn mạnh mẽ như vậy, không thể không có nguyên nhân...

Lúc Cư Bình Tử đang trầm ngâm, Lâm Nhất lại tự hỏi tự trả lời:

- Sơn động kia giống như lôi trì vậy, làm bọn ngươi không dám vượt quá nửa bước, không thể làm gì khác hơn là dùng mạng người khác đổi lấy bảo vật; sau đó sợ tiết lộ tin này ra ngoài nên bây giờ mới giả ý mời ta liên thủ, thầm muốn không giữ lại người sống...

Nói đến đây, Lâm Nhất không để ý tới Cư Bình Tử xấu hổ, lại khó hiểu nói:

- Bên trong sơn động kia có gì hung hiểm... trận pháp nơi này dùng gì mà lợi hại như vậy... còn nữa, Giao tiêu có tác dụng thật sự là gì, tại sao lại làm người ta cố chấp bằng mọi cách có được không chịu buông tha...

Ánh mắt của hắn lóe lên, như cười như không nhìn đối phương hỏi:

- Cư Bình Tử đạo hữu, có thể giải thích cho ta hay không?

Tiểu tử này nhìn như hết sức lông bông mà lỗ m ãng, nhưng không ngờ lại có một đầu óc lươn lẹo như thế! Cư Bình Tử kinh ngạc, thần sắc do dự. Đối phương lại bất mãn nói:

- Đã không có thành ý, sao còn nói tới chuyện liên thủ được! Ta lại thủ ở đây, cho dù Hóa Thần tiền bối tới thì sao chứ, hừ...

Cư Bình Tử nhanh chóng suy nghĩ, cười khan ha hả, nói:

- Có hỏi sẽ có đáp!

Lâm Nhất ồ một tiếng, nâng cằm lên, thần sắc khinh thường.

Tay Cư Bình Tử nắm lấy râu dài, không nhanh không chậm nói:

- Chính như lời của đạo hữu, sơn động kia là tuyệt địa...

Nói được phân nửa, có ý dừng một lát, chăm chú nhìn sắc mặt của Lâm Nhất. Thấy đối phương không để ý gật đầu, lúc này ông ta mới hơi ngẫm nghĩ chút, lại nói:

- Không biết Thần Giao đã ngủ say bao lâu, uy thế kinh người, người vào động chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ gặp đại họa. Mà sau khi có người mất mạng... Thần Giao ngủ say sâu giấc hơn sẽ có cơ hội để thu được Giao tiêu...

Thần sắc Lâm Nhất như thường, thuận miệng nói:

- Có điều mất, tất có chỗ lợi...

- Đúng là như vậy...

Ánh mắt của Cư Bình Tử sáng ngời, nói:

- ... Sau khi năm người các ngươi vào động, bằng vào bản lĩnh của đạo hữu hẳn là sẽ thu được bảo vật, toàn thân trở ra!

Ánh mắt Lâm Nhất liếc nhìn Cư Bình Tử, coi thường bĩu môi.

Đã nói tới nước này, Cư Bình Tử thể hiện là không giấu giếm gì nữa, sảng khoái nói:

- Trận pháp vốn có ở nơi này mười không còn ba, bị ta mượn kỳ thế, một lần nữa xây dựng một bộ Ngũ Hành cấm pháp! Cần phải biết, đây là cấm chế tối cường của Mặc môn. Ngũ Hành cấm pháp truyền lưu rất rộng trong Cửu Châu, thứ ta bày ra chính là noi theo “Địa Khốn cấm”, mượn địa lợi, uy lực đương nhiên không tầm thường rồi!

Lâm Nhất chợt gật đầu, tựa như có chút kinh ngạc đối với thủ đoạn của Cư Bình Tử. Có thể hợp cấm pháp cùng trận pháp viễn cổ làm một thể, cũng không phải chuyện đơn giản. Ngũ hành cấm pháp? Trên người mình có vật này, còn từng tính toán vô số lần...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.