Vô Tiên

Chương 1377: Bí quá hoá liều (2)



Tay chỉ xuống huy3t động, Lâm Nhất nói.

Thiên Chấn Tử vội vàng xua tay, khuyên can:

- Không có gì phải nghi ngờ, cuối huy3t động đó không phải là nơi tốt lành! Mà tuy ngươi có tu vi trong người, nhưng chớ làm việc lỗ m ãng. Nếu lần này đi có biến... Vậy ngươi... Còn ta...

Hắn không nói hết, úp úp mở mở. Ý là mấy tán tu đó nếu còn tránh xa, có thể thấy được nơi này hung hiểm thế nào. Mà Lâm sư đệ mặc dù có vài phần tu vi để dựa vào, nhưng cớ gì phải cậy mạnh! Nếu ngươi có sơ xuất, bốn người còn lại không còn chỗ dựa, thì phải làm sao?

Có người muốn sinh sự đã là phiền lắm rồi! Viêm Hâm quan sát huy3t động phía dưới, khó nén nổi hoang mang trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại ngồi cúi đầu, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng.

Liễu Hề Hồ quay đầu lại nhìn sư huynh, cắn môi, cùng sư phụ đứng dậy.

Tử Ngọc tiến lên một bước, phụ họa với Thiên Chấn Tử:

- Lâm đ ạo hữu, làm việc cẩn thận vẫn tốt hơn!

Nàng ta thần sắc lo âu, lại khẽ gật đầu với Liễu Hề Hồ đang dựa tới bên cạnh, tỏ ý an ủi. Hai Thầy trò nhìn nhau không nói gì, quay sang nhìn Lâm Nhất đang đựng cạnh bờ vực.

Huy3t động đó dựng đứng, xuống thẳng trăm trượng, chỗ động khẩu này há chẳng phải chính là bờ vực sao! Tiến thêm về phía một bước chính là là sinh tử khó lường, quay người lại thì chính là tuyệt cảnh, bị vây khốn ở đây, khiến người ta bàng hoàng tuyệt vọng!

Đám người Thiên Chấn Tử tâm tư khó nắm bắt! Lo lắng cho mình cũng được, lòng mang thiện ý cũng được, nhưng không thể cứ cầu an nhất thời mà mãi giẫm chân tại chỗ. Con đường này vẫn phải dùng hai chân mà đi ra!

Lâm Nhất xoay người lại, nhếch miệng cười với mấy người, không ngờ lách người ra khỏi trận pháp. Hắn vẫn chưa trực tiếp rơi xuống huy3t động mà đạp không đứng đó.

- Ối! Lâm sư đệ không phải là có tu vi à?

Thiên Chấn Tử kinh hô một tiếng, lại yên tâm rồi, cười ha ha nói:

- Nhất thể tam anh, quả thực bất phàm! Sớm biết như vậy ca ca ta sao còn phải lo lắng, đúng là khiến người ta hâm mộ muốn chết mà.

Nhưng trong lúc vô ý nói ra tình hình thực tế, ngược lại nghĩ tới gì đó, vội la lên: "Nếu

- Nếu ngươi rời đi, chúng ta phải làm sao.

Tử Ngọc sau một thoáng ngạc nhiều thì nở nụ cười yếu ớt, trong lòng lại thầm thở dài. Lâm đ ạo hữu này hành sự khó lường, tu vi quỷ dị, tiền đồ không thể hạn lượng! Thiên Chấn Tử có sư đệ như vậy để dựa vào, ai nói là không phải khiến người ngoài hâm mộ muốn chết! Mà mình thì biết dựa vào đâu.

- Có bốn người các ngươi trông coi trận pháp, ta cũng bớt đi cái lo đằng sau! Mà huy3t động đi thông tới đáy hồ này chỉ hơn trăm trượng, ta quay lại ngay thôi!

Lâm Nhất nói rất thoải mái, nhưng lại chân thật đáng tin.

Thiên Chấn Tử bất đắc dĩ dang dang tay, cười khổ nói:

- Ai bảo ngươi là sư đệ chứ! Ta nghe lời ngươi là được, chuyến này đi cẩn thận một chút...

Nói xong, hắn bỗng nhiên giật mình, việc nhân đức không nhường ai phân phó:

- Viêm Hâm, Liễu Hề Hồ, hai người các ngươi ra ngoài động trông coi, đừng có lơ là!

Hắn chớp chớp mắt rồi cười ha ha với Tử Ngọc, phân trần:

- Ở bên ngoài động sẽ có ba thành tu vi trong người, có hai người hỏ có thể bảo đảm trận pháp không lo! Nơi này thì để ngươi và ta cố thủ.

Tử Ngọc ngẩn ra, sắc mặt hơi đỏ lên, sau đó lại trầm xuống, nói:

- Ta đi cùng hai đệ tử...

- Ấy! Thân đang ở trong hiểm địa, phải vì đại cục mà bỏ tiểu tiết chứ.

Thiên Chấn Tử xoa xoa tay, không cam lòng oán giận nói.

Lâm Nhất không để ý tới đám người Thiên Chấn Tử, thân hình đột nhiên hạ xuống, theo huy3t động đi xuống.

Huy3t động khoảng hơn một trượng, giống như một cái giếng sâu nghiêng, sâu thẳng xuống đất trăm trượng. Nó sâu mà lạnh ướt, cũng có khí tức cuồng táo ùa lên, khiến cho Lâm Nhất thầm sợ hãi. Hắn không dám lơ là, vươn tay kéo ra Huyền Kim Thiết Bổng rồi chậm rãi hạ xuống.

Huy3t động sâu trăm trượng trong nháy mắt đã tới điểm cuối. Người Lâm Nhất khựng lại, đứng không chạm đất, sợ hãi nhìn chung quanh, vẻ mặt ngạc nhiên!

Cuối huy3t động này có thiên địa khác! Ngoài phía bên phải hơn mười trượng chính là một sơn động cực lớn, cao ba mươi trượng, dài hơn trăm trượng, hình dáng hẹp dài. Ở gần có huỳnh thạch chiếu sáng, có thể thấy được tình hình. Mà ở đầu kia, trong một hồ nước có sương mù bao phủ, âm trầm mà tăm tối.

Hai đầm sơn động này một tối một sáng, giống như âm dương giằng co vậy, quỷ dị không nói nên lời. Ngoài ra, giống như có tiếng sóng lờ mờ vang lên, lại giống như tiếng gió như có như không bỗng nhiên ùa tới rồi lại bỗng nhiên biến mất, khiến người tâm sinh hoảng hốt mà thấp thỏm bất an.

Nơi này, chẳng lẽ thực sự có thần giao tồn tại như Cư Bình Tử nói sao?

Lâm Nhất thầm cẩn thận, từ từ tiến về phía trước. Vào nháy mắt tới gần sơn động, giống như là rơi vào vết nứt, hàn ý lạnh ẩm và khí thế thô bạo mãnh liệt bức tới. Hắn thầm hừ một tiếng, đuôi lông mày nhướn lên, long giáp ngay lâp tức che kín toàn thân.

Ngừng nghỉ một lát, Lâm Nhất quan sát xung quanh. Chỗ ở gần không có gì dị thường, tất cả những gì bất an đều tới từ phía trước.

Đúng lúc này, tay áo Lâm Nhất không gió mà tự động, chân cũng từ từ di động về phía trước. Hắn thần sắc biến đổi, xoay người lại muốn lui, nhưng lại không dừng được thân thể đang tiến về phía trước. Lúc này giống như có một bàn tay vô hình chộp tới, khiến hắn không thể tránh né, hơn nữa còn là thân bất do kỷ.

Dưới cơn kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, Lâm Nhất trầm xuống dưới, hai chân cắm sâu xuống đất, thiết bổng trong tay rầm một tiếng cắm xuống đất. Cùng lúc đó, hắn hầm hầm nhìn về phía trước, xích quanh rời mắt bắ n ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.