Vô Tiên

Chương 139: Chợp mắt (1)



Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Kế và Đỗ Tùng liền dẫn Lâm Nhất, vội vàng lái xe ngựa về bến tàu.

Bên người Lâm Nhất bày hai vò rượu mười cân, đây là tối hôm qua ở trên đường mua, bên trong rót đầy linh tửu. Tự nhiên cũng không thể thiếu đi tửu phường Thiên Thu Phức của Tần Thành, lại mua mấy chục cân rượu lâu năm. Hắn lo lắng tối hôm qua tặng linh tửu quá ít, không thể để cho Lăng thị chân chính khỏi hẳn, nên muốn hôm nay đi gặp Hồng Bán Tiên, đưa cho hắn thêm chút nữa. Nhưng lúc xe đi qua tây môn, lại không thấy đối phương.

Trong thành vẫn còn có chút thanh tịnh, nhưng trên bến tàu đã là tiếng người ồn ã, cảnh tượng bận rộn.

Đông phương bay lên một vệt hào quang, Tần thủy gợn sóng lăn tăn, lân quang từng mảnh từng mảnh. Trên khuôn mặt mọi người cũng lồng ánh vàng, trông cực kỳ phấn chấn.

Lâm Nhất vội vàng lái xe ngựa tới trước một thuyền lớn, ghì cương, xe ngựa dừng ổn.

Hàn Kế tiến lên trò chuyện với chủ thuyền, chỉ chốc lát, tới mấy hán tử mặc hắc y. Từng cái từng cái dưới chân sinh phong, đạp ván cầu lên thuyền lớn, đảo mắt liền cõng lấy bao muối, chuyên chở về phía xe ngựa của Lâm Nhất.

Mỗi bao muối không dưới trăm cân, mười lăm bao muối rất nhanh chất đầy xe ngựa. Này là 1500 cân muối, đủ cả Thiên Long phái ăn hai ba tháng. trong lòng Lâm Nhất tính toán, ánh mắt lại liên tục đánh giá bốn phía bến tàu.

- Lâm sư đệ, muối đã được xếp gọn, trở về thôi!

Hàn Kế nhìn Lâm Nhất hô một tiếng, cùng Đỗ Tùng ruổi ngựa tiến lên.

Lâm Nhất vung roi, run động dây cương trong tay, hai con ngựa phì mũi, ra sức kéo xe.

Trên đường đi rất chậm, Lâm Nhất cũng không nóng nảy, mặc cho con ngựa từng bước tiến lên.

Sau khi xe ngựa đi lên đê, trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ là so với khi đến, bước chân của ngựa có chút trầm trọng.

Xe đến cửa tây, Lâm Nhất cũng mặc kệ hai người Hàn Kế, hắn dừng xe, ôm hai vò rượu nhảy xuống.

Tối hôm qua Hồng Bán Tiên say rượu, ngày hôm nay đi ra chậm một chút, vừa mới xếp xong quầy hàng, liền thấy Lâm Nhất chạy tới, hắn tiến ra đón:

- Lâm huynh đệ, đây là?

Lâm Nhất thả hai vò rượu xuống, lại móc ra cái bọc nhỏ nhét vào lòng Hồng Bán Tiên, mang theo nụ cười nhỏ giọng nói:

- Hai bình này đều là rượu thuốc, nếu phu nhân khỏi bệnh, ngươi và Thuyên Nhi cũng có thể dùng rượu này uống, có thể khư bệnh cường thân. Đây là ngân lượng bằng hữu tặng, lưu lại mà dùng, chớ lộ ra đưa tới tai vạ. Ta có việc phải đi rồi, Hồng tiên sinh về nhà trước đi, miễn cho ở đây có gì ngoài ý muốn, cáo từ!

Hồng Bán Tiên mới minh bạch ý tứ của Lâm Nhất, muốn lên tiếng, đã thấy đối phương nhảy lên xe, nhìn mình phất tay một cái, sau đó thúc xe ngựa đi xa.

Hồng Bán Tiên nặn nặn cái bọc trong tay, vội vác lên vai, hắn không dám chờ lâu ở cửa thành, thu sạp hàng, ôm hai vò rượu đi về nhà. Về đến nhà, Thuyên Nhi thấy cha mới ra ngoài, liền mang thần sắc hoang trở lại, vội hỏi:

- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?

Hồng Bán Tiên bước liên tục, nhìn Thuyên Nhi nói:

- Thuyên Nhi, nhanh đóng cửa phòng, theo cha đi vào!

Đi tới buồng trong, Hồng Bán Tiên mặc kệ thê tử nghi vấn, trước tiên thả vò rượu xuống, lại đặt túi vải lên giường, mới nói sự tình vừa rồi một lần.

Sau đó một nhà ba người nhìn chăm chú túi vải trên giường.

Lăng thị tính trầm ổn, nhẹ nhàng mở túi vải ra, thấy đến trăm lạng bạch ngân lẳng lặng nằm ở trong bọc, cũng không nhịn được kinh hô một tiếng.

Trăm lượng bạc đủ để bách tính bình thường cả đời áo cơm không lo! Nhìn thấy nhiều bạc như vậy, ở trong ký ức của Lăng thị, đã là chuyện rất xa xôi, sao Lâm Nhất ra tay hào phóng như vậy?

- Phu quân, này nên làm như thế nào cho phải? Cả nhà ta được ân trọng của Lâm huynh đệ chưa báo đáp, lại nhận hậu tặng, này không thích hợp! Vì sao ngươi không chối từ?

Trong lòng Lăng thị sốt ruột, nước mắt rơi xuống. Khuôn mặt của Thuyên Nhi cũng kinh hoàng, vội vàng tiến lên đỡ mẫu thân, chờ mong cha có thể giải thích.

Hồng Bán Tiên giậm chân nói:

- Ai... Lâm huynh đệ này rất vội vã, giao đồ vật xong liền đi. Biết trong bọc là bạc, nhưng cửa thành nhiều người mắt tạp, ta không dám mở ra nhìn! Nếu biết nhiều bạc như thế, ta... ta sao dám nhận?

Lăng thị nước mắt như mưa, Hồng Bán Tiên nhìn cũng đau lòng. Sao Lâm Nhất hành sự lỗ mãng như vậy? Mấy lượng bạc đã tính là hậu tặng, cả trăm lượng, để người ta cầm trong lòng bất an a! Chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng Thuyên Nhi nhà ta?

- Phu nhân, không cần buồn bực, lúc Lâm huynh đệ trở lại trả cho hắn! Nếu hắn không muốn, những bạc này thành đồ cưới của Thuyên Nhi là được!

Hồng Bán Tiên nói.

Lăng thị ngừng nức nở, ánh mắt hồ nghi đánh giá Hồng Bán Tiên, lại rơi ở trên người con gái.

- Nha... cha nói nhăng gì đấy!

Thuyên Nhi đỏ mặt, hờn dỗi chạy ra ngoài.

Lăng thị nhíu mày sẵng giọng:

- Phu quân sao có thể nói như thế! Nhìn Thuyên Nhi mắc cở... Bất quá...

Nhìn Hồng Bán Tiên vui cười hớn hở, khóe mắt Lăng thị cũng lộ ra nụ cười.

...

Lâm Nhất vội vàng thúc xe ngựa, đón ánh mặt trời mới mọc đi ra Tần Thành. Nếu thật tình giúp gia đình Hồng Bán Tiên, thì việc này liền bị đặt ở sau đầu. Ngồi ở trên xe ngựa, hắn không khỏi nhớ tới một việc ở trên bến tàu.

Ở trên bến tàu hắn gặp phải một người, chính là Đinh Mậu. Lúc đó hắn cùng mấy người đứng chung một chỗ, một người trong đó thân thể tráng kiện, khí thế hung mãnh, chính là Lưu Cự Hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.