Vô Tiên

Chương 1406: Giận chó đánh mèo (1)



Trong sơn cốc lúc này tĩnh lặng không một tiếng động.

Trước hố sâu cực lớn đó, Lâm Nhất ngạo nghễ mà đứng. Dưới lớp quần áo Lam lũ, kim giáp lấp lánh; Thân hình cao lớn mà cường kiện, như núi như nhạc, khí thế lẫm liệt. Giống như một đường vượt mọi chông gai, lại giống như từ trong Man Hoang tắm máu mà ra, khói thuốc súng tan đi, chiến ý của hắn vẫn còn!

Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt giống như đao khắc. Trong mắt hắn huyết quang dày đặc mà thâm trầm! Bễ nghễ nhìn tứ phương, hắn hơi ngẩn ra, lập tức hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chộp về phía hư không. Một con giao long rời người mà ra, trong nháy mắt cuốn về năm túi Càn Khôn, còn có nửa thanh Huyền Kim Thiết Bổng.

Lúc này, Cổ Tác ở trên núi đã rất khiếp sợ. Phá tan sự giam cầm của cấm phù tầng tầng, còn thuận thế giết năm người, ở đây ai là địch thủ của tiểu tử đó? Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, hắn liền muốn mượn cơ hội bỏ chạy, nhưng lại giật mình. Nếu tiểu tử đó thừa cơ giết lén, người khác có thể còn thoát được tính mạng, nhưng mình thì chắc chắn khó thoát.

Chỉ hơi do dự một thoáng, trong mắt Cổ Tác lóe lên vẻ tàn khốc, vội vàng truyền âm xung quanh. Nhóm tu sĩ đó khi đang hoảng sợ tiến thoái lưỡng nan, ai nấy đều giật mình tỉnh lại, tụ tập với nhau.

Nửa thanh thiết bổng mất rồi lại có, Lâm Nhất lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau đso, hắn thu hồi nó, chậm rãi bay về phía trước. Trên ngọn núi ngoài vạn dặm, lấy Cổ Tác cầm đầu, hai mươi người kết trận chờ đợi, ai nấy thần sắc bất an.

- Lâm Nhất, mở trận pháp của ngươi ra! Đúng lúc này, một giọng nói không được phép nghi ngờ vang lên.

Lâm Nhất ngoảnh mặt làm ngơ, thế tới không dừng.

- Dừng lại!

Một tiếng quét khẽ lại truyền đến.

Trong mắt Lâm Nhất huyết quang chớp động, vẫn tiến về phía trước. Đột nhiên, thân hình hắn bị ép cho dừng lại. Trong nháy mắt, giống như có gió lạnh thổi qua cả tòa sơn cốc, thiên địa vạn vật đều đóng băng, ngưng trệ. Không chỉ như vậy, linh khí xung quanh giống như cũng bị phong cấm.

Trong lòng thắt lại, trong mắt Lâm Nhất màu máu càng đậm. Hắn xoay người lại, lạnh lùng chăm chú nhìn người trên sườn núi. Đối phương tay vuốt râu, sắc mặt trầm tĩnh, mở miệng nói:

- Cho dù ngươi tả hữu vô địch, nhưng vẫn không phải là đối thủ của lão phu.

Lâm Nhất không nói, để mặc đối phương nói tiếp:

- Dưới Nguyên Anh, lấy thiên địa chi lực cho mình sử dụng; Mà trên Nguyên Anh lại có thể nắm giữ thiên địa chi lực để sử dụng. Chỉ một bước nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Đuôi lông mày của Lâm Nhất nhướn lên, có chút đăm chiêu. Đối phương lại nói:

- Lão phu Bách Lý Xuyên, vì đệ tử Chức Nương mà đến! Mặc dù không muốn nhúng tay vào ân oán thị phi của các ngươi, nhưng vẫn muốn khuyên can một câu, sinh tử ở một ý niệm, họa phúc nằm trong tâm; Sát phạt chi đạo, chung quy vẫn không phải điều chúng ta nên làm!

Bách Lý Xuyên vừa dứt lời, uy thế vô hình bao phủ sơn cốc lập tức không còn. Mà Lâm Nhất vẫn đứng bất động, mặt mang hàn ý, thần sắc lạnh lùng.

- Sư đệ, đừng vội giết người! Có người muốn hủy trận pháp của ngươi kìa.

Khó lắm mới có cơ hội, Thiên Chấn Tử hét lớn một tiếng rồi bay lên không trung, nháy mắt đã tới gần Lâm Nhất, lại đổi sang truyền âm nói không ngừng. Sau đso, hắn lại khoa tay múa chân về phía đám người Bách Lý Xuyên trên sườn núi, hiển nhiên là cơn giận vẫn chưa hết.

Sau đó, ba thầy trò Tử Ngọc cũng bay tới.

Sau một thoáng, Thiên Chấn Tử liền nói hết koro tâm, vẫn tức giận bất bình thở hổn hển. Biết được tất cả những gì xảy ra sau khi mình bị nhốt, Lâm Nhất trầm mặc không lên tiếng, nhìn sang ngọn núi chỗ đám người Cổ Tác đang đứng. Trong nhóm người đó có hơn mười người tay nắm chặt cấm phù, đang trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thở dài, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn trời. Một lát sau, chậm rãi thu lại khí thế trên người, kim giáp cũng theo đó biến mất, hắn thuận tay lấy ra một kiện đạo bào khoác lên thân thể loã lồ, sau đó mới gật đầu với Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc. Huyết quang Yêu dị biến mất, hai mắt hắn lại trong suốt như xưa.

...

Thấy Lâm Nhất quay về sườn núi, nhóm người trên núi lập tức yên tâm.

Cổ Tác thầm thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn vẻ mặt lo lắng, thần sắc buồn bực. Có người nói:

- Cổ sư huynh, người đó rất khó đối phó, ngươi và ta hay là cứ để hắn đi.

- Vì ân oán này của Đạo Tề môn, Công Lương môn đã mất một vị đồng môn, chúng ta đã là hết lòng giúp đỡ rồi....

Có người phụ họa, liền có người không muốn bỏ qua, tu sĩ Chân Võ môn may mắn thoát naj đó nói:

- Lâm Nhất giết bốn vị sư huynh của ta, tội ác tày trời, tuyệt đối không thể tha thứ! Ta đang triệu tập đồng môn trong tiên cảnh chặn giết người này.

Tiếng cải nhau nổi lên bốn phía, mọi người đã loạn phương tấc. Cổ Tác không khỏi nhíu mày, sắc mặt càng thâm trầm.

Vốn định nhân lúc người đông thế mạnh thu thập Lâm Nhất đó, lại không ngờ bị hắn lần lượt giết chết hơn mười người, cũng có bốn vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đã chết như vậy.

Tổ sư vì tiểu tử đó mà hưng sư động chúng không phải không có lý! Mà nếu muốn được việc, vẫn phải triệu tập nhiều nhân thủ hơn mới được.

Cổ Tác vuốt râu trầm ngâm một lúc, sau đó đứng dậy ngăn mọi người lại, nói:

- Đạo hữu Công Lương môn có thể đi trước, đồng môn Thư Châu và vị đạo hữu của Chân Võ môn này theo ta rời khỏi nơi này, rồi tiếp tục suy tính.

Lâm Nhất và đám người Thiên Chấn Tử về tới sườn núi. Bách Lý Xuyên chắp hai tay sau lưng đứng đó, các môn nhân còn lại thì ở trước trận.

Cách nhau mấy trượng, Lâm Nhất không theo quy củ bái kiến Bách Lý Xuyên, mà u lại nhìn. Thấy đám người Cổ Tác muốn ra khỏi Cửu Vũ đảo bay đi, hắn cười lạnh một tiếng, xoay người giơ tay lên vẫy một cái, mấy đạo lưu quang chui vào lòng, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận cũng theo đó mà biến mất.

- Chức Nương đạo hữu chính là ở đây, chư vị xin cứ tự nhiên.

Lạnh lùng nói một câu, Lâm Nhất cũng không thèm nhìn đám người Bách Lý Xuyên, tự tìm một địa phương cách trăm trượng khoanh chân ngồi xuống. Thấy thế, Thiên Chấn Tử và thầy trò Tử Ngọc cũng đi theo.

Bách Lý Xuyên thần sắc như thường, chỉ thản nhiên quan sát bóng dáng của Lâm Nhất, thơ ơ lắc đầu. Lại một tiểu bối vô lễ! Lão quay sang nhìn về phía sáu sơn động song song trên sườn núi sau đó liền nói về phía một sơn động đang đóng:

- Chức Nương, nơi này không phải nơi để luyện khí, theo vi sư rời khỏi nơi này đi!

- Thì ra là sư phụ giá lâm! Minh Tâm sư huynh và các vị đồng môn mạnh khỏe. . .

Tiếng nói vui mừng từ trong sơn động truyền ra, chính là thanh âm của Chức Nương.

Nàng ta lại nói:

- Chức Nương đang có việc, xin sư phụ đợi thêm mấy ngày!

Bách Lý Xuyên nhíu mày, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.